Chương 4 Rất yêu, rất yêu em

Tùy tiện nhấn vào một bức ảnh bất kỳ, trong quá trình chờ ảnh tải xuống, Sở Nghiên Nghiên tim đập thình thịch, hiếm khi cô có cảm giác hồi hộp như lúc này.

Ngay sau đó, ánh sáng trắng loé lên trên màn hình điện thoại, khuôn mặt rạng rỡ đầy mong chờ của cô cũng được phản chiếu đến càng thêm xinh đẹp.

Trên ảnh chụp là góc nghiêng của một người con trai, ánh nắng xuyên qua sóng mũi cao thẳng, thiếu niên đang tựa người bên cửa sổ, khóe môi mím chặt, trên mặt toát ra vẻ lạnh lùng.

Hai mắt Sở Nghiên Nghiên trừng lớn, hơi thở dần trở nên rối loạn, nụ cười thu lại, như đánh mất năng lực tự hỏi.

Ngón tay cô run rẩy, hồi lâu mới lấy lại được bình tĩnh, cố gắng sắp xếp từ ngữ trong đầu mới gửi đi tin nhắn “Đây là anh thật sao, không phải ảnh lấy trên mạng chứ?”

“Là anh thật mà.” Giọng điệu chàng trai tràn đầy vẻ tự tin cùng kỳ vọng “Thế còn Khai Khai của chúng ta thì sao?”

Sở Nghiên Nghiên không trả lời, lần này toàn thân cô bởi vì kích động mà run lên, đầu ngón tay di chuyển, khó khăn gõ chữ.

“Lý Hàng là tên thật của anh?”

“Xin lỗi vì lúc đầu đã nói dối em, tên anh thật ra không phải là Lý Hàng, vẫn luôn không có cơ hội nói cho em biết.”

“Vậy, tên thật của anh là gì?” Tay cô run dữ dội gõ từng chữ một, mấy lần còn gõ sai. Sau khi Sở Nghiên Nghiên gửi tin nhắn này đi, cô gần như đã dùng hết sức lực của mình.

“Được rồi, để anh giới thiệu lại bản thân mình một lần nữa.”

“Khai Khai yêu dấu, tên thật của anh là Cao Ca, cũng là ông xã của em đây.”

Sở Nghiên Nghiên nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình.

Đối phương mang theo ngữ khí dịu dàng như muốn nhấn chìm cô, nếu không phải cô biết quá rõ diện mạo của Cao Ca, còn xem đi xem lại mấy bức ảnh phía trên để xác nhận, thì có lẽ Sở Nghiên Nghiên sẽ hoài nghi, hai người này chỉ vừa vặn lớn lên giống nhau và cũng trùng hợp làm sao lại cùng tên mà thôi.

Ai có thể nghĩ đến, mới hồi chiều tên này còn dồn cô vào góc tường lột sạch quần áo, bắt cô phải đi xin lỗi bạn gái của người anh em tốt của hắn.

Sở Nghiên Nghiên cảm giác được một luồng khí lạnh dài vô tận, lạnh thấu tâm can.

Sợ làm phiền đến bà, Sở Nghiên Nghiên đè nén tiếng khóc, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt, thân thể kịch liệt run rẩy.

Cầm lấy điện thoại, cô bấm vào trang chủ của hắn, nhìn chằm chằm vào dòng chữ ‘chặn người dùng’, cô lần nữa bình tĩnh lại.

Suy nghĩ vừa chuyển, cô lau khô nước mắt, liếc nhìn đống tin nhắn Cao Ca dồn dập gửi tới khi thấy cô lâu không có trả lời.

“Anh cũng muốn thấy em.”

“Bé cưng, ngủ rồi sao?”

“Em không được chơi xấu”

“Được rồi, không cần ảnh của em nữa, anh nguyện ý chờ em.”

“Ngủ thật rồi à?”

Sau khi bình tĩnh lại, Sở Nghiên Nghiên nhanh chóng xem tin nhắn, suy nghĩ lúc lâu mới trả lời.

“Còn chưa ngủ.”

“Cao Ca, em sợ, sợ em của ngoài đời thực không giống như trong tưởng tượng của anh.”

“Bé cưng, chỉ cần là em, mặc kệ như thế nào anh đều thích.”

Nhìn thấy lời nói ôn nhu của hắn, Sở Nghiên Nghiên vẫn cảm thấy đau nhói trong lòng.

“Anh, anh yêu em nhiều bao nhiêu?”

“Rất yêu, yêu muốn chết đi được.” Đối phương không chút do dự đáp.

“Làm sao để chứng minh?” Sở Nghiên Nghiên từng bước ép sát.

“Cái này.........Bé cưng, không phải em không cho anh cơ hội sao?”

“Vậy chờ gặp mặt rồi nói.” Sở Nghiên Nghiên yên lặng trả lời, ngón tay không nhanh không chậm gõ chữ trên màn hình “Đến lúc đó, xem biểu hiện của anh như thế nào.”

“Được!”

Sở Nghiên Nghiên trước đây đã hẹn gặp hắn sau khi kỳ thi đại học kết thúc, nhưng bây giờ, cô đổi ý rồi.

“Cao Ca, em chờ không nổi nữa, muốn trước kỳ thi đại học gặp anh.”

Đối phương thật sự rất muốn gặp cô, nhìn thấy những lời này, tin nhắn phấn khích lần lượt hiện ra, Sở Nghiên Nghiên thậm chí có thể tưởng tượng ra nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt đẹp trai đó, dù cho cô chưa bao giờ thấy nó trước đây.

“Em yêu, là thật sao?”

“Em không biết anh hạnh phúc thế nào đâu!”

“Lúc nào đây?”

“Không xong rồi, ông đây hận không thể chui qua cái màn hình này.”

Sở Nghiên Nghiên không nói rõ thời gian chính xác, mà chỉ trả lời “Chưa biết nữa, chờ qua kỳ thi tháng này đi.”

Sau khi tắt điện thoại, cô gần như mất ngủ cả đêm, gối đầu cũng không dùng được nữa.

….......

Ngày thứ hai Sở Nghiên Nghiên mang theo đôi mắt thâm quầng sưng húp đến trường, vô tình đυ.ng phải Chu Giai Di ở nhà ăn còn bị cô ta chặn lại.

Cô bưng theo khây thức ăn của mình, mới vừa ngồi xuống đã bị nước canh dội thẳng lên đầu.

Nhìn đồ ăn bị nước canh làm cho hỏng bét, cô thở dài một hơi.

Vén mái tóc ướt nhẹp nước cạnh, ngẩng mặt lên đã nhìn thấy cô nàng kiêu căng đối diện.

Chu Giai Di buộc tóc đuôi ngựa thật cao, mặc một cái áo phông bó sát và quần sooc ngắn, không có mặc đồng phục học sinh.

“Đ* chó! Nhìn gì mà nhìn? Móc mắt mày ra giờ!”

Chu Giai Di chửi rủa, đôi mắt hung ác trừng cô, bày ra dáng vẻ như người từ trên cao dòm xuống dưới.

Động tĩnh giữa hai người không hề nhỏ, Chu Giai Di lại còn hét to, dẫn tới thu hút sự chú ý của mấy người trong nhà ăn.

Sở Nghiên Nghiên xuyên qua đám người nhìn thấy người đó, hắn đứng xa xa, tầm mắt lạnh nhạt dừng ở nơi chiến trường bọn họ, trên mặt mang theo nụ cười tràn đầy hứng thú, nhưng ánh mắt một mảnh lạnh băng.

Cô thu hồi tầm mắt, cụp mắt, đứng dậy bưng khây cơm vòng qua người trước mặt.

“Đứng lại!” Đối phương không chịu buông tha, Sở Nghiên Nghiên không thèm để ý đến cô ta, điều này càng khiến Chu Giai Di tức giận, cô ta lao tới định kéo tóc cô.

Nhưng chưa kịp chạm tới thì tay đã bị người ta túm lấy hất mạnh ra xa.

Chu Giai Di loạng choạng suýt nữa thì ngã, may mắn có chị em ở bên cạnh đỡ kịp thời.

“Mẹ mày......” Chu Giai Di vốn định quay đầu lại mắng, nhưng khi thấy rõ người đối diện miệng lập tức im bặt.

Nam sinh đối diện mặc một bộ đồng phục chỉnh tề, đeo kính gọng vàng, mày nhíu chặt, ánh mắt lại tràn đầy vẻ ghét bỏ.

Cậu ta nói với Chu Giai Di “Đừng gây chuyện!”