Chương 4

Hôm nay, Khương Lễ vừa dạy kèm Úc Như xong, đang suy nghĩ xem nên làm gì khi quay lại trường vào buổi tối thì nhận được cuộc gọi của Lâm Ấp.

"Anh đến phòng thí nghiệm tìm em nhưng không gặp, hiện tại anh đang đối mặt với thầy hướng dẫn... Em đang ở đâu vậy?" Giọng điệu của hắn không tốt lắm.

Khương Lễ không quá để ý cúi đầu thu dọn bài tập của Úc Như trên bàn: "Em đang dạy học thêm ở nhà của một đứa nhỏ, chỉnh sửa bài tập cho nó, sao vậy?"

Lâm Ấp đang lải nhải nói gì đó, Khương Lễ sắp xếp đại khái câu từ của hắn lại, ý của hắn là muốn kỷ niệm 100 ngày quen nhau với cô.

Cô à lên một tiếng, quay đầu đi ra ngoài xem Úc Như có ở tầng một hay không. Nếu đứa trẻ không có ở đó, cô sẽ yêu cầu cậu nhóc quay lại để sửa những câu hỏi sai trong khi gọi điện thoại.

Cửa bị kéo ra, Khương Lễ chăm chú nhìn vào điện thoại nên không có chú ý tới tình huống ngoài cửa, bịch một tiếng đυ.ng phải người đứng ngoài cửa. Thân hình của đối phương giống như một bức tường, trong lúc nhất thời không đề phòng khiến mũi bị đập vào vô cùng đau đớn.

“Ôi!” Khương Lễ ngẩng đầu, phát hiện Úc Tộ đang đứng ở trước mặt mình khiến cô có chút kinh ngạc.

Hai giọng nam ở bên kia điện thoại và đối diện chồng lên nhau: “Không sao chứ?”

Khương Lễ cố gắng mở mắt nhìn, cảm thấy cơn đau nhức ở chóp mũi dần tan biến. Cô xua tay, dè dặt nhìn Úc Tộ và ra hiệu cho đối phương mình đang nghe điện thoại.

Úc Tộ gật đầu, sau đó lùi lại để cô nghe điện thoại trước. Khương Lễ vừa muốn nói chuyện, lập tức nghe thấy Lâm Ấp hỏi mình: "Ở bên cạnh em có người đàn ông khác?"

"... Anh ấy là phụ huynh của cậu nhóc mà em dạy gia sư." Khương Lễ có chút xấu hổ, vô thức liếc nhìn Úc Tộ đứng ở ngoài cửa.

Người đàn ông đang nhìn những bức tranh tường ở hành lang ngoài cửa, mặc một chiếc áo sơ mi và quần tây đơn giản. Nhận thấy ánh mắt của cô, anh quay đầu cười dịu dàng, không có chút khó chịu nào.

Lâm Ấp không dừng lại ở đó, tiếp tục dặn dò cô: "Vậy thì tránh xa anh ta ra, không phải em từng nói trong nhà anh ta không có bà chủ à? Một người đàn ông độc thân, tuổi tác cũng không còn nhỏ... suy xét kỹ lưỡng trước sau mới tốt.”

Khương Lễ trả lời, không khỏi trêu ghẹo nói: "Vậy anh cũng như thế hả? Dù sao em cũng không gặp anh nhiều, không biết mỗi ngày anh làm cái gì, hay là đang chơi đùa với người con gái khác rồi?"

Giọng điệu của cô có chút nũng nịu, bởi vì lưng của cô hướng về phía cửa nên không thấy rằng Úc Tộ đã quay sang nhìn mình với đôi mắt thâm trầm, dáng vẻ như đang suy nghĩ gì đó.

Vốn tưởng rằng Lâm Ấp sẽ thuận thế dính lấy mình một hồi, lại không ngờ Lâm Ấp cười ha ha chuyển đề tài khác, không nói được máy câu đã lập tức cúp điện thoại.

Khương Lễ chỉ nghĩ rằng bạn trai của mình đang bận việc gì đó nên cất điện thoại, quay người đi đến bên cạnh Úc Tộ: "Anh Úc, anh đến tìm tôi có chuyện gì không?"

Úc Tộ mỉm cười: "Ừ, cũng không có việc gì. Chỉ là nhìn thấy Úc Như đang xin quản gia ít hoa quả ở tầng một, tôi muốn cô mang thằng bé đi cho khuất mắt tôi."

Khương Lễ vội vàng gật đầu đồng ý, chuẩn bị xuống lầu làm theo. Vừa định xoay đi thì Úc Tộ đặt tay lên vai cô, người đàn ông hơi nghiêng người, đưa tay xoa mũi cô, ánh mắt đầy chăm chú: “Vừa rồi là do tôi vô lễ, bây giờ mũi còn đau không?”