Chương 21: Ngoài trời play (Thượng)

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Giang Thành vẫn luôn Giang Tử Tức, cơm trưa ăn gần 2 tiếng đồng hồ, phụ tử hai người hôn môi, uy thực, thẳng làm nam nhân thô suyễn không thôi. Cự vật sưng lên tới căng đến tiểu huyệt trướng trướng, mà cậu bị hôn môi trêu chọc đến không có sức lực phản kháng. Cuối cùng hai người ném xuống lại là bàn ăn một mảnh hỗn độn. Giang Tử Tức bị Giang Thành ôm lên lầu rửa sạch thân thể, đổi quần áo đi hoa viên hóng mát.

Chủng hoa đa dạng, phân loại chiếm một nơi, bất quá nhiều lấy cây xanh là chủ. Gần hoa viên là bể bơi nhỏ lộ thiên, đường kính ước chừng 20m, chung quanh đá cuội đan xen thông hướng bốn phía.

Lúc này Giang Tử Tức cùng ba ba tay trong tay từ cửa trái đại trạch hướng đình cách đó không xa hóng gió đi đến.

Hai người mặc áo ngắn tay quần đùi cùng màu xanh nhạt rộng thùng thình. Mặt Giang Tử Tức vốn non nớt chút, mặc quần áo này thêm vài phần sức sống. Mắt đào hoa khi động tình quyến rũ hoặc nhân lúc này một mảnh thanh minh, khóe mắt hơi đỏ tươi, môi đỏ hơi câu, nhìn ra được tâm tình cũng không tệ lắm. Cánh tay trắng nõn cùng chân dài mảnh khảnh bại lộ dưới ánh mặt trời, ánh sáng làm làn da trắng như trong suốt. Chân kéo một đôi dép lào màu lam nhạt, đầu ngón chân mượt mà đáng yêu lộ ra vài phần hồng nhạt.

Giang Thành hơn 30 tuổi, lại giống thanh niên hơn hai mươi tuổi, áo ngắn tay tuy rộng thùng thình, nhưng như cũ rõ ràng hiện ra thân hình hắn hùng tráng. Hai tay cánh tay cùng thân trên vì thường xuyên lộ bên ngoài, cho nên hiện ra mạch sắc, điển hình có thịt, mặc quần áo…… Vĩ ngạn đi, hai chân hắn cường tráng hữu lực, màu da đậm sắc.

Đình hóng gió là kiến trúc giả cổ, tất cả đều là đá chế tác, chẳng qua bàn đá ghế đá phô tầng đệm mềm mại.

Trên bàn đá đã bày mấy mâm điểm tâm cùng dâu tây quả nho trái cây linh tinh, Giang quản gia mang theo hai người đi tới phía sau bọn họ. Buông mâm trái cây thập cẩm cùng ép nước trái cây xong, hơi há miệng tưởng trêu chọc vài câu, bất quá thu được mắt lạnh Giang ba ba làm tư thế câm miệng, mang người theo đường cũ trở về.

Hôm nay thức dậy quá muộn, ăn cơm trưa lại mất quá nhiều thời gian, cho nên liền không có ngủ trưa.

Lúc này, mặt trời đang gắt, Giang Tử Tức oa trong lòng ba ba lười biếng không muốn động, bên ngoài đình hóng gió như cổ đại đặt một vòng băng, bên cạnh chính là bể bơi, lại xa một chút cũng rừng cây nhỏ cao lớn, cho nên mặt trời cũng không mang đến nhiều nhiệt độ.

Giang Tử Tức đá rơi dép, đi chân trần đạp lên sàn đá, lạnh lẽo thực thoải mái, cả người gắt gao chôn trong ngực Giang Thành, tay nhỏ ôm eo hắn, trái phải lay động.

“Đừng đùa, ăn chút trái cây. Vừa rồi ăn no sao, ân?”

Giang Thành cầm một khối bánh quy nhỏ, trước cắn một nửa, sau đó cúi đầu đút cho đại bảo bảo trong ngực.

“Không có!”

Giang Tử Tức hai mắt sáng lấp lánh, khiêu đản trong cơ thể vừa rồi lay động tiến vào càng sâu, cũng không mãnh liệt chấn động hiển nhiên vô pháp thỏa mãn cậu, cho nên vẫn luôn lộn xộn. Thịt mông mát xa nhục cụ ba ba phân lượng thực đủ đại, cảm thụ được nó bị chính mình trêu chọc từng chút trướng lên.

“Tiểu bướng bỉnh!”

Đưa bánh quy vào miệng nhi tử, ngón tay cũng cắm vào khoang miệng, thời điểm cậu nhấm nuốt bánh quy ngón tay còn ở sườn lợi vuốt ve. Chờ nhi tử chuẩn bị nuốt bánh quy xuống ngón tay gọn gàng dứt khoát duỗi đến trong miệng, quấy loạn bánh quy cùng nước bọt.

Giang Tử Tức trừng hai mắt, miễn cưỡng nuốt xuống, đầu lưỡi liếʍ ngón tay sạch sẽ.

“Ba ba! Đều nói qua không thể ở lúc ta ăn cái duỗi ngón tay vào miệng! Hừ!”

Giang Tử Tức xoay người, cầm lấy trái câu trên bàn. Khẩu vị phụ tử Giang gia hơi khác người người. Chua cay chính là Giang Tử Tức thích nhất, Giang Thành còn lại cay nhiều một chút, đối chua không cảm thấy hứng thú.

Quả táo cắt thành tiểu khối hơi chua, lại cũng có một cổ ngọt thanh duy thuộc quả táo. Khối xoài vàng tản ra mùi hương, dưa dấu không hạt ngọt lành nhiều nước. Thanh long hắc bạch đan xen thanh, mật đào hương vị tươi ngon, dưa Hami phong vị độc đáo.

Giang Thành lẳng lặng nhìn nhi tử ăn trái cây, môi nhiễm thủy sắc, làm hắn nheo mắt lại. Tay ôm eo nhỏ chậm rãi hoạt động, một tay khác cũng cầm lấy trái cây ăn.

Một mâm trái cây thực mau đã bị tiêu diệt không sai biệt lắm, Giang Tử Tức thở phì phì phồng lên quai hàm, bởi vì cậu không ăn bao nhiêu vài loại trái cây thích nhất, đều bị ba ba đoạt đi rồi.

“Thật là tiểu tham ăn!”

Giang Thành bật cười, tay trái như cũ đặt trên mông nhi tử, vuốt ve mông xúc cảm cực hảo. Ngón giữa còn trong lúc lơ đãng trượt đến kẽ mông, ấn khiêu đản trong thân thể cậu một chút, hoặc là cách một tầng vải cắm vào huyệt khẩu.

Mâm trên bàn bị kéo lại đây, dương mai lớn như mặt đồng xu, thịt quả đầy đặn, đỏ tươi, có thể biết bị răng cắn sẽ chảy ra rất nhiều nước sốt đỏ.

“Ba ba muốn làm gì?”

Vạt áo Giang Tử Tức bị hắn dùng răng cắn lên trên, cậu không rõ nội tình áo mình bị nâng lên cao, lộ ra bụng bình thản, đầṳ ѵú diễm lệ cùng xương quai xanh.

“Đương nhiên là…… Làm ngươi a!”

Giang Thành gợi lên một mạt tà cười, tay nhéo một trái dương mai, phóng tới nhi tử ngực, chậm rãi ở quầng vυ" xoay quanh, một giọt nước sốt theo ngực cậu chảy xuôi.

Giang Tử Tức tận mắt nhìn dương mai lộng ướt một bên vυ" mình. Nước sốt lạnh lẽo tưới trên vυ" mẫn cảm, kí©h thí©ɧ cậu hít sâu một hơi, đỉnh ngực về phía trước một chút, núʍ ѵú đĩnh đến càng kiều càng ngạnh.

“Ngô…… Hảo lạnh!”

Trái cây đều là ướp lạnh qua, mới vừa lấy ra không lâu, Giang Tử Tức bị làm nước bọt tràn lan, ngực cong lên. Ngón chân phấn nộn đáng yêu cuộn tròn, cậu kẹp chặt hai chân, co rút lại tiểu huyệt, càng nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ phân bố ra tới, chảy ra huyệt khẩu, nhiễm ướt quần.

Lúc này, đầu Giang Tử Tức gác trên cánh tay trái Giang Thành. Bàn tay hắn từ phía sau nắm đầu vai hắn, tay phải liên tiếp từ mâm lấy dương mai hướng ngực Giang Tử Tức ngực nơi nơi bôi. Nước dương mai làm ngực cậu màu đỏ nhạt, nước sốt theo ngực chảy xuống, biến mất ở lưng quần, nước sốt đỏ tươi nhuộm thành quần màu nhạt thành màu đậm, càng nhiều nước sốt từ hai sườn chảy xuống, cũng nhiễm ướt quần Giang Thành.

“Ân…… Ba ba làm ta…… Thật thoải mái…… A…… Ba ba…… tao huyệt hảo ngứa…… Ba ba mau cắm a…… Nga…… Hảo mát……”

Giang Tử Tức cắn môi dưới, mặt trên lưu lại một loạt dấu răng, mắt đào hoa chứa đầy sương mù, khóe mắt ửng đỏ, hai tay nắm chặt cuốn đến cổ quần áo. Ngực hướng lên trên đĩnh, đầṳ ѵú diễm lệ đón gió mà đứng. Quần đã bị thoát đến đầu gối, hai chân hơi hơi tách ra, hạ thể trần như nhộng bại lộ ra tới.

Giang Thành hơi thở thô nặng, đây là đại nhi tử chính mình một tay dạy dỗ, ở trong lòng ngực hắn nở rộ, bảo bối duy độc hắn!

Đối diện bàn đá có một ghế đá thực to rộng, mặt trên phô thảm nhung trắng mềm mại.

Giang Thành đứng dậy ôm bảo bối nhi tử đặt lên trên, thuận tay đem quần áo trên người nhi tử đều cởi.

“Ba ba…… Ân…… Ta muốn…… Ba ba thao ta…… A…… Hảo muốn……”

Mới vừa bị buông, Giang Tử Tức liền gấp không chờ nổi tách ra hai chân, hai ngón tay khép lại cắm vào da^ʍ huyệt mình. Ngón tay mảnh khảnh ở bên trong moi đào quấy loạn, đẩy khiêu đản ấn ở tao huyệt.

“A a…… Thao tới rồi…… Ân…… Ba ba…… Hảo bổng…… Ba ba…… Muốn đại dươиɠ ѵậŧ…… Thao ta…… A…… Ba ba……”

Nhìn bảo bảo cơ khát không thôi, đũng quần Giang Thành đã bị đại dươиɠ ѵậŧ đỉnh ra một cái lều lớn, hắn cởϊ áσ trên, hít sâu một hơi, quay lại lấy dương mai cùng dâu tây trên bàn đá lại đây.

Dâu tây được rửa sạch sẽ còn treo bọt nước, cũng không phải trái rất lớn, dâu tây lớn nhỏ cùng dương mai không sai biệt lắm, no đủ đỏ tươi.

“Ba ba……”

Nhìn đến ba ba, Giang Tử Tức đôi mắt hồng hồng ngẩng đầu nhìn hắn, ngón tay cũng thu về, hai tay bắt lấy thảm, nín thở chờ ba ba mang đến vui sướиɠ cho mình.

Giang Thành nửa quỳ trên ghế đá, tách ra hai chân cậu đứng ở hai sườn, rõ ràng nhìn đến tiểu kê kê thanh tú đứng thẳng cùng tao huyệt ứa ra dâʍ ŧᏂủy̠.

Dâʍ ɖị©ɧ sáng lấp lánh làm toàn bộ mông đều ướt. Tiểu huyệt hàm chứa một cọng dây nhỏ, Giang Thành lôi kéo ra ngoài, cách huyệt khẩu không xa lại kéo nhanh ra.

“A a…… Ân…… Hảo ngứa…… Ba ba thao ta…… Dùng đại dươиɠ ѵậŧ thao ta sao……”

Da^ʍ huyệt không ngừng co rút, nếp uốn càng nhiều mấy tầng, chậm rãi chảy dâʍ ŧᏂủy̠ ra bên ngoài, sáng lấp lánh lưu trên thảm nhung.

“Ba ba liền cắm đồ vật cho bảo bảo! Vẫn là bảo bảo thích ăn dâu tây!”

Nói, Giang Thành liền lấy một trái dâu tây đẩy đến huyệt khẩu, lăn một vòng cho dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ xong, thong thả đẩy đi.

Nhìn dâu tây đỏ tươi chậm rãi biến mất tiểu huyệt diễm lệ, Giang Thành hai mắt đỏ đậm, trán chảy xuống vài giọt mồ hôi, ngón tay lại không màng cúc huyệt giữ lại chỉ đem dâu tây đẩy đến chỗ sâu trong liền rút ra, phát ra “Ba” một tiếng, sắc khí mà da^ʍ mĩ.

“Đủ rồi đủ rồi…… Ba ba…… Từ bỏ…… Hảo trướng…… Ân……”

“Kia bảo bảo nói cho ba ba, tiểu huyệt bảo bảo ăn mấy trái dâu tây?”

Giang Thành nhét mấy trái dâu tây xong, vốn không tính toán lại nhét. Da^ʍ động cơ khát nóng hầm hập ướt dầm dề, mỗi lần cắm vào đều làm hắn luyến tiếc rút ra.

“Ba…… Ba trái……”

Kỳ thật Giang Tử Tức cũng không nhớ rõ, mỗi lần nhét vào, ngón tay ba ba đều sẽ khảy khắp nơi, thỉnh thoảng cọ mạnh vách tường mẫn cảm, xô đẩy dâu tây một phân không lầm liền đè huyệt tâm, làm cậu chảy ra càng nhiều nước.

“Bảo bảo thật lợi hại! Đều đáp đúng, như vậy, ba ba liền khen thưởng một lần!”

Giang Thành đối huyệt khẩu ướt nhẹp thổi một ngụm nhiệt khí, vừa lòng nhìn nó co rút lại, sau đó nhéo đồ vật trong tay hướng tao côn ŧᏂịŧ cậu.