Chương 14: Nho, thạch lựu cùng mật ong, bàn ăn play (Thượng)

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Dọc theo đường đi, Giang Tử Tức bị ôm, tay chân đều quấn Giang Thành. Thịt hành theo bước chân xóc nảy trừu động, bị cự long mang ra dâʍ ŧᏂủy̠ bắn đầy đất.

Giang Thành mở đèn đại sảnh, quả nhiên nhìn đến hộp bánh kem cùng mâm trái cây trên bàn cơm.

“Bảo bảo lúc nào học làm bánh kem, ba ba cũng không biết.”

Giang Thành đặt nửa người cậu trên đặt lên bàn, nâng lên hai chân đặt trên vai, mở hộp bánh kem, ba tầng bánh kem xinh đẹp liền xuất hiện trước mắt. Bơ, bánh trứng, trái cây, trang trí đẹp.

Phía dưới một tầng dứa vàng, dâu tây quấn thành một vòng. Tầng thứ hai cherry màu đỏ nhạt, cherry hồng đặt bên ngoài. Tầng trên cùng một nửa là dâu tây đỏ, một nửa là việt quất tím đậm, dùng kem cùng chocolate làm hai người nhỏ. Chocolate chính là Giang Thành, nhỏ một chút chính là dùng kem làm Giang Tử Tức. Trên dâu tây dùng kem vẽ một cặp trái tim, lẫn nhau tương liên, một bút mà liền, nơi khác đều dùng kem vẽ ra một đám trái tim nho nhỏ, nhỏ mà tinh xảo.

Trái cây bàn có một chùm nho tím đến đen nhánh lớn như ngón không hạt, mười mấy quả dâu tây, một đĩa thạch lựu lột tốt, mấy quả vải, còn có một vại nhỏ mật ong.

Nhìn mâm trái cây, dục hỏa Giang Thành càng thêm mãnh liệt.

“Bảo bảo, cắm…… Ngọn nến!”

Giọng hắn ám ách, ngữ khí ám chỉ tính hơn nữa hung hăng xỏ xuyên qua Giang Tử Tức tràng đạo, làm cậu liền ngọn nến thiếu chút nữa cầm không xong.

“Ba…… Ba…… Chờ một chút…… Ân……”

Thân thể run lên, hai chân càng kẹp chặt hắn.

Giang Tử Tức gian nan cắm ba cây nến, bộ dáng như trút được gánh nặng làm đáy mắt Giang Thành xẹt qua một mạt ám sắc.

“A a…… Muốn cao trào…… A a a a……”

Giang Tử Tức không hề phòng bị bị Giang Thành xoay người. Kê ba thô to ở tiểu huyệt dạo qua một vòng, gân xanh quét nhục bích. Đại qυყ đầυ hung hăng chống huyệt tâm, Giang Tử Tức bị chuyển, trực tiếp lại nội bắn.

“Ô…… Ba ba…… Ân…… Từ bỏ…… A……”

Tao huyệt còn chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ lúc trước nãy nam nhân bắn, vẫn luôn bị nhét vô pháp ra tới, chỉ là ngẫu nhiên bị thịt mương mang ra. Lúc này huyệt khẩu một vòng màu trắng, trên mông thịt hồng hồng tất cả đều là dấu tay.

“A a…… Không cần…… Hảo no…… Ba ba…… Muốn đỉnh đến dạ dày…… Ngô…… Hảo trướng……”

“Còn có bánh kem không ăn, bảo bảo cũng không thể để ba ba một người ăn a.”

“Ân ân…… A ba ba…… Nhẹ…… A…… Không cần…… Dừng…… Ba ba…… Ân……”

“Chốc lát không cần, chốc lát muốn, tiểu gia hỏa khẩu thị tâm phi!”

Giang Thành một tay dùng sức nắm vυ" nhi tử, miệng cắn xé vυ" khác, một tay khác cầm bật lửa đố ba ngọn nến.

“Tới, bảo bảo, cùng ba ba ước nguyện!”

Hai tay Giang Thành nâng đùi cậu, ngực lưng, một bên thao làm tao huyệt, vừa đi đến trước bánh kem.

“…… Ước…… Nguyện…… Ân…… Muốn…… Mỗi ngày đều…… Bị…… Đại dươиɠ ѵậŧ…… Ba ba…….. Thao a……”

“Hảo! Ước vọng này nhất định sẽ thực hiện!”

“Ba ba…… Ước nguyện…… Ân……”

“Ba ba mỗi ngày đều phải dùng dươиɠ ѵậŧ thao bảo bảo!”

Giang Thành nói, đã hoãn lại tốc độ hung ác thao lộng, thân thể chụp đánh vang đại sảnh. Tiếng nước cũng theo tốc độ trừu động vang không ngừng.

“Bảo bảo, bắn đi, bắn trên bánh kem, tắt nến!”

“Ô…… Không cần…… Bánh kem…… A……”

“Ngoan, nghe lời, bắn tới bánh kem!”

Hai tay Giang Tử Tức gắt gao bóp cánh tay hắn, chân lưng ưỡn thẳng, gần cao trào. Nhưng cậu vốn tính toán làm ba ba chính thức ăn bánh kem, hiện tại ba ba kêu cậu bắn lên bánh kem…

“Ngô…… Hảo bổng…… Muốn…… Bắn……”

“Bắn đi, bảo bảo, bắn liền thoải mái.”

Giọng Giang Thành ở bên tai cậu thấp thấp vang lên, dụ hoặc cậu vốn không kiên định.

“Ba ba!”

Giang Tử Tức một bên bắn tinh, hậu huyệt cũng phun ra dâʍ ŧᏂủy̠, trên mặt đều là nước mắt.

“Bảo bảo! Bảo bảo!”

Tiểu huyệt như cái miệng nhỏ không ngừng mυ"ŧ vào đại dươиɠ ѵậŧ, Giang Thành không ngừng kêu bảo bảo, thao làm nhi tử còn đang phun nước bắn tinh. Hắn cũng có du͙© vọиɠ bắn tinh, đại điểu hung hăng cắm, gắt gao nghiền áp huyệt tâm, đại cổ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng phun ra.

“A a…… Hảo nóng…… Ba ba…… Ân…… Thật nhiều…… Ô ô…… Từ bỏ…… A…… Hảo trướng……”

Giang Tử Tức bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn đến lại bài trừ hai ba cổ tϊиɧ ɖϊ©h͙. Tao huyệt càng phun nước không ngừng, miệng cũng da^ʍ kêu không ngừng, nước bịt theo cằm chảy tới cổ cùng ngực, sáng lấp lánh một mảnh.

Ngọn nến xác thật bị cậu bắn tinh dập tắt. Tầng đầu bánh kem rõ ràng nhìn thấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng, đều đánh tan người cùng trái tim, quyện vào kem.

“Bảo bảo thích ăn cherry cùng nho, vậy trước uy quả nho, sau đó lại ăn cherry, được không?”

Giang Tử Tức còn đắm chìm trong sảng khoái bắn tinh, nghe xong ba ba nói nhất thời phản ứng không kịp, ngơ ngác nhìn Giang Thành rút ra, đặt mình trên bàn cơm.

Giang Thành cũng không đợi nhi tử đáp lại, làm nhi tử nằm hình chữ Đại (大). Hắn cầm bình mật ong lại đây, lại lấy ra cọ lông xoát, lớn bằng bàn tay, là lông dê màu trắng chừng 2cm, tinh tế mềm mại.

Ngực ướt dầm dề đầṳ ѵú mẫn cảm, bị cọ lông mềm nhẹ quét qua, Giang Tử Tức thân thể run lên, ngẩng đầu nhìn ba ba cầm cọ ở núʍ ѵú từng chút mềm nhẹ quanh vòng. Chốc lát núʍ ѵú bên trái, chốc lát bên phải, lông dê quét làm du͙© vọиɠ cậu lại chậm rãi thức tỉnh. Côn ŧᏂịŧ bắn 3 lầm chỉ có thể nửa ngạnh, vô pháp nguyên cây cương cứng. Lực đạo trước ngực quá mức mềm nhẹ, Giang Tử Tức tự giác ưỡn ngực, truy đuổi cọ lông, cầu được càng nhiều kɧoáı ©ảʍ.

“Ba ba…… Ân…… Thật thoải mái…… Ba ba dùng sức…… A…… Hảo ngứa…… Ba ba…… Mạnh một chút a……”

Lúc cậu lại ưỡn ngực lần nữa, nam nhân dứt khoát thu hồi tay, không nhìn nhi tử ủy khuất, hắn dùng lông tẩm bình mật ong, quét mật ong ở ngực cùng ngọc hành cậu.

Mật ong sền sệt quét trên vυ" mẫn cảm, cậu thậm chí cảm nhận được mật ong chậm rãi hướng hai sườn chảy xuống. Tốc độ quá mức thong thả, xúc giác bị tìиɧ ɖu͙© tra tấn đến dục cầu bất mãn, thân thể rõ ràng cảm nhận được. Tiếp xúc không khí càng thêm sền sệt bám vào làn da, làm Giang Tử Tức có một loại ảo giác núʍ ѵú đã biến thành hổ phách.

“Ba ba…… Hảo kỳ quái…… A……”

Tiếp theo côn ŧᏂịŧ cũng cảm nhận được bị mật ong bao trùm, đầu tiên là qυყ đầυ. Nhục căn nửa ngạnh được đại chưởng đỡ, lông dê quét, mang cho kɧoáı ©ảʍ không giống nhau. Giang Tử Tức không khỏi nghĩ đến nếu nhét lông dê vào mã mắt…

“Ngô……”

Giang Tử Tức nghĩ cái gì Giang Thành liếc mắt một cái liền nhìn ra. Cọ lông mang theo mật ong như cậu mong muốn thô lỗ chọc mã mắt khẽ nhếch. Mật ong thậm chí đều theo mã mắt chảy xuôi vào, qυყ đầυ cùng côn ŧᏂịŧ bị đều dính mật ong. Giang Thành liền đặt bình mật ong cùng cọ lông một bên, sau đó lấy chùm nho lại đây.

“Bảo bảo xem, đây là nho bảo bảo thích ăn nhất.”

Giang Thành mang theo quả nho treo bên miệng cậu, một khi há miệng là có thể cắn mấy quả phía dưới.

“Ngọt sao?”

Nhìn nhi tử mở miệng, hàm răng trắng tinh cắn nho, tiểu xảo đầu lưỡi cuốn quả nho vào miệng. Giang Thành cúi xuống, một ngụm hôn lấy, đại đầu lưỡi xoay tròn, hút chất lỏng nho nhai nát vào miệng mình.

“Quả nhiên thực ngọt!”

“Ba ba!” Bị đoạt nho thích nhất, Giang Tử Tức bĩu môi, oán trách.

“Hảo hảo hảo, ba ba hiện tại liền cho ngươi ăn nho.”

Giang Thành nói, tay phải hái mấy trái, Giang Tử Tức tưởng rằng là muốn uy vào miệng mình, nhưng miệng mở nửa ngày lại không có ăn cơm, ngược lại cúc huyệt dưới thân bị nhét vào từng viên từng viên lạnh lẽo.

“Ba ba, là cái gì?”

Bị ngăn chặn nửa người dưới, Giang Tử Tức vô pháp đứng dậy, hai tay bắt lấy cạnh bàn, mở to mắt to hỏi.

“Bảo bảo cảm giác không ra sao? Đây chính là nho bảo bảo thích ăn nhất a. Tao huyệt bảo bảo nhưng tới bây giờ không ăn qua đâu!”

Quả nho lớn như ngón cái, bị Giang Thành nhét vào cúc hoa từng trái. Ước chừng hắn nhét hai mươi quả mới dừng tay, thả nho dư lại vào mâm.

“Ăn ngon sao? Huyệt bảo bảo nếm ra sao?”

Hai ngón tay hắn cắm vào tiểu huyệt, đỉnh một đoàn quả nho vào chỗ sâu. Ngón tay khi thì uốn lượn quét vách tường cơ khát, khi thì quấy quả nho.

“Ngô…… Ba ba…… Đừng cử động…… A…… Đỉnh tới rồi…… A ha…… Quả nho…… Thao tới rồi…… Ân……”

Nho bị ngón tay đẩy hướng tràng đạo mà đi rốt cuộc thao huyệt tâm. Giang Tử Tức kẹo chặt một trận, huyệt khẩu gắt gao cắn ngón tay nam nhân. Nho vỏ mỏng nhiều nước không kham gánh nặng, bị tràng đạo kịch liệt co rút phá, nước nho theo dâʍ ŧᏂủy̠ chậm rãi chảy ra bên ngoài.

Giang Thành miệng kề sát Giang Tử Tức c̠úc̠ Ꮒσα, chờ đến tràng đạo nước sốt chậm rãi chảy ra, miệng rộng một trương, hung hăng mà một hút, liền đem quả nho nước hỗn hợp dâʍ ŧᏂủy̠ đều hút đi.

“A…… Ba ba…… Nga…… Hảo sướиɠ…… Phải bị ba ba…… Hút đi……”

Giang Tử Tức mất hồn không thôi, bị ba ba hút như vậy, thiếu chút nữa hồn phách đều bị hút đi. Tao mông không ngừng run rẩy, côn ŧᏂịŧ bị mật ong phong bế lại cứng vài phần.

“Huyệt bảo bảo nhưỡng nước nho thật ngọt, bảo bảo cũng nếm thử.”

Uống xong một mồm to nước nho cúc huyệt nhưỡng ra, Giang Thành hút chất lỏng dư lại, đút đến trong miệng cậu.

Ăn xong nho, kế tiếp còn có tiểu thạch lựu da càng mỏng không hạt, Giang Thành cầm một muỗng nhỏ nhét vào huyệt nhi tử cơ khát không thôi. Nhét ba bốn muỗng, hắn đột nhiên múc một muỗng mật ong rót vào.

Thìa cũng thuận thế nhét vào, kim loại lạnh lẽo, hơn nữa thạch lựu so quả nho càng nhỏ còn có một muỗng mật ong, Giang Tử Tức quả thực sắp bị tra tấn điên rồi. Cậu càng thêm điên cuồng vặn vẹo vòng eo, tao mông run rẩy phun ra nuốt vào thìa, ý đồ làm đồ vật lạnh lẽo thao làm huyệt tâm.

Thạch lựu bị nhục bích cùng thìa giảo trầy da chảy ra nước sốt, hỗn hợp tràng đạo điên cuồng phân bố ra dâʍ ŧᏂủy̠ cùng bị mật ong ấm áp, chậm rãi chảy ra.

Giang Thành nâng mông Giang Tử Tức lên, làm mông cách mặt bàn một độ cao, quấy thìa, từ huyệt múc một muỗng nước thạch lựu mật ong, uống vào. Nước thạch lựu thơm ngọt, mang theo vị mật ong, còn có dâʍ ŧᏂủy̠, làm Giang Thành mị mắt, biểu tình hưởng thụ.

Hắn từng muỗng múc ra nước sốt, thừa lạnh lẽo mỗi lần đều dùng phương hướng, lực đạo bất đồng cùng sâu cạn cắm vào tiểu huyệt, Giang Tử Tức thiếu chút nữa bị làm ra nước.

“Ba ba…… Mau uống…… Ân…… Bên trong còn có…… Nhanh một chút sao…… A……”

Mông bị nâng vẫn luôn không đình chỉ run rẩy, nước sốt phong phú không biết khi nào mới có thể bị ba ba uống xong. Thân thể Giang Tử Tức dâʍ đãиɠ mẫn cảm dục hỏa trung thiêu, cậu nâng lên hai tay, phóng tới đầṳ ѵú cùng nhục hành bôi mật ong. Vuốt ve, lôi kéo quầng vυ", mạnh mẽ loát động kê kê mình. Hơn nữa cúc huyệt kí©h thí©ɧ, nếu không phải bị kịp thời bóp chặt qυყ đầυ, thiếu chút nữa cậu lại bắn một lần.

“Ba ba…… Uống xong rồi sao……”

Cậu hai mắt mang hơi nước, làn da hồng nhuận, biểu tình hồn nhiên lại mang theo dâʍ đãиɠ. Giang Thành một hơi uống sạch sẽ hỗn hợp tao thủy, trực tiếp cho cậu một cái hôn hương diễm nóng bỏng.