Khi đồng hồ báo thức reo vang, Liêu Kỳ Ninh liền vỗ vỗ vào người Liêu Phong Dư gọi hắn tỉnh dậy, gương mặt lại bị hắn hôn một cái: “Cảm ơn Ninh Ninh đã gọi anh dậy nha.”
Nhận ra trong mắt Liêu Phong Dư hoàn toàn không có vẻ mơ màng khi vừa ngủ dậy, mà vô cùng tỉnh táo. Liêu Kỳ Ninh bĩu môi, không biết đã dậy từ bao giờ, cái tên này còn trợn mắt mà nói dối cậu.
Chính là muốn chiếm tiện nghi của cậu đây mà!
Sau khi ngồi dậy, Liêu Kỳ Ninh mới nhớ đến kế hoạch cũ của mình, chính là khiến cho Liêu Phong Dư quan tâm chăm sóc cậu mọi lúc mọi nơi, tốt nhất là đến khi hắn cảm thấy phiền không chịu được.
Thế là Liêu Kỳ Ninh mới ngồi xuống cạnh giường, vô cùng nũng nịu mà nói một câu: “Anh ơi, đến giúp em thay quần áo đi.”
Sau đó cậu bị Liêu Phong Dư ôm lên, cả người cậu có chút khó hiểu, không định giúp cậu mặc quần áo đi còn ôm cậu lên làm gì, muốn quăng cậu ra ngoài sao?
Đến khi bị ôm vào WC, bị cởϊ qυầи, chim nhỏ bị đỡ lấy, Liêu Phong Dư còn tốt bụng mà xi xi hai tiếng, Liêu Kỳ Ninh mới phản ứng lại, mặt nháy mắt liền đỏ bừng.
Cậu thế mà lại quên cái màn này!!
Rõ ràng hôm qua hắn đã làm như thế với cậu một lần rồi!!
Vội vàng định đoạt lại bé chim nhỏ từ tay Liêu Phong Dư, Liêu Kỳ Ninh cảm thấy tốt nhất là mình đừng bao giờ để hắn biết mình cũng sống lại.
Quá mất mặt!!
Sau khi xi xi xong, Liêu Kỳ Ninh lại một lần nữa bị ôm lên đặt ở trên ghế. Được đối phương phục vụ từ lấy kem đánh răng, đánh răng, rửa tay rửa mặt sạch sẽ, còn bôi kem dưỡng da của trẻ nhỏ lên cho cậu.
Cuối cùng mới giúp cậu thay quần áo, Liêu Phong Dư còn vô cùng tâm lý mà nhét một ít đồ ăn vặt vào cặp sách cho cậu, nước ấm pha mật ong, sách truyện,…
Ngồi trong ngực Liêu Phong Dư, bị hắn đút từng miếng từng miếng ăn no bữa sáng, mặt Liêu Kỳ Ninh vô cùng hoang mang, sao cảm thấy mọi chuyện phát triển không giống như hôm qua cậu tưởng tượng nhỉ?
Sao cảm thấy như là, hôm nay với hôm qua chẳng khác gì nhau nhỉ?
Quan trọng là, cậu đâu có nói là hôm nay cũng muốn đi học cùng Liêu Phong Dư đâu??
Cảm thấy như mình lại bị thua, khiến Liêu Kỳ Ninh cảm thấy vô cùng không phục, là cậu chưa làm đủ hay sao? Mà sao hắn vẫn vui vẻ mà hầu hạ cậu như vậy?
Tại sao Liêu Phong Dư một chút phản ứng cũng không có, vẫn chu đáo mà chuẩn bị mọi mặt như vậy?
Nhưng mà người cũng đã ngồi vào xe rồi, bây giờ bệnh tình của Liêu Phong Dư chưa ổn định, một khi đã chịu kí©h thí©ɧ là sẽ tạo ra tổn thương vô cùng lâu dài. Thế nên chắc chắn mẹ sẽ bao che hắn, Liêu Kỳ Ninh cũng chẳng náo loạn đòi đi nhà trẻ làm gì.
Bởi vì cậu có láo loạn đế như thế nào, cuối cùng cậu vẫn bị đóng gói mà đưa đến bên cạnh Liêu Phong Dư mà thôi, tốt nhất là không giãy giụa cho đỡ mệt.
Liêu Kỳ Ninh cảm thấy thôi thì cứ coi như mình đến trường học kiến thức mới đi, các môn Alpha học khác với Omega, đại khái như là một bên học văn một bên học khoa học tự nhiên vậy.
Thế nên cùng Liêu Phong Dư đi học cậu sẽ biết thêm được rất nhiều kiến thức mà Omega bình thường không biết, đương nhiên quan trọng nhất là, Omega bình thường cũng không có cơ hội nhìn thấy nhiều Alpha cùng một lúc như vậy.
Đôi khi Liêu Kỳ Ninh cảm thấy mình như con cừu non lạc nhầm vào hang sói vậy, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một đống Alpha, thế nhưng khi ngồi cạnh Liêu Phong Dư, cậu vẫn tỏ ra là mình rất ổn.
Chẳng qua đám Alpha này cũng chỉ là học sinh lớp chín, nhìn thấy cậu vô cùng thích thú, coi cậu như em trai mà í ới gọi mấy lần. Liêu Kỳ Ninh không biết nên nói gì với mấy đứa nhóc này, vô cảm mà nhìn lại bọn họ, thế mà bọn họ còn nói là cậu như vậy rất đáng yêu.
Tất nhiên bọn họ cũng không dám làm gì cậu, chỉ dám gọi cậu mấy cậu thôi, chứ chưa có gan chạm tay vào người cậu. Bởi nếu bọn họ dám chạm tay vào người cậu, bọn họ chắc chắn sẽ được Liêu Phong Dư “đặc biệt chào hỏi” vào tiết thực hành buổi chiều.