Chương 20: Cuồng em trai đúng là một căn bệnh đáng sợ

Trước đó bọn họ đã cảm thấy Liêu Phong Dư như một người máy tàn nhẫn, Liêu Kỳ Ninh lại luôn mách anh trai, bảo anh trai dạy dỗ mấy đứa bắt nạt cậu, thế nên bọn họ cũng đều biết mặt hắn. Chỉ là bọn họ không hiểu tại sao bé con này lại cùng anh trai đi học.

Quơ quơ chân, Liêu Kỳ Ninh vô cùng nhàm chán nhìn quyển truyện trước mặt, nghĩ đến việc bây giờ đi lớp mầm sẽ phải cùng một đám trẻ con ngồi xem hoạt hình, đọc truyện cổ tích, vẽ tranh,… làm cậu có chút tê rần, thôi thì ở đây cũng được.

Cuối cùng cậu vẫn bắt Liêu Phong Dư biến ra cái đuôi cho cậu nghịch, nhéo nhéo cái đuôi ngồi đếm xem có bao nhiêu sợi lông, đôi lúc lại giật giật mấy sợi để lên bàn, rồi xem nó chậm rãi biến mất.

Sau khi rời khỏi bản thể, tinh thần thể sẽ rất nhanh mà biến mất, cho nên ở phương diện nào đó, sẽ không có cái gọi là “kỳ rụng lông”.

Vuốt đám lông theo chiều xuôi, lại vuốt đám lông theo chiều ngược, cảm giác được đám lông trong tay toàn bộ dựng đứng lên, Liêu Kỳ Ninh bắt đầu vạch đám lông rậm này ra, nghiên cứu làn da hồng hồng bên trong.

Alpha ngồi gần đó nhìn Liêu Kỳ Ninh chơi đùa tinh thần thể của anh trai hắn như vậy, nháy mắt liền cảm thấy da đầu mình tê dại, vẻ mặt vô cùng đồng tình mà nhìn Liêu Phong Dư.

Bởi vì tinh thần thể thực sự! Thực sự vô cùng mẫn cảm!

Đây cũng chính là lý do mà đám Alpha thà đổ máu cũng không rơi lệ này không bao giờ tự dưng biến ra tinh thần thể của mình, bởi vì tinh thần thể của bọn họ có khi còn mẫn cảm hơn của Omega nhiều.

Đặc biệt là ở kỳ mẫn cảm lại không có bạn đời Omega bên cạnh, cảm giác đau đớn đó sẽ xuất hiện vô cùng rõ ràng. Cho nên trước đó, Alpha sẽ không tùy tiện để lộ tinh thần thể của mình, càng đừng nói đến chuyện mang ra dỗ em trai…

Cuồng em trai đúng là một căn bệnh đáng sợ.

Không biết Alpha bên kia đang nghĩ cái gì trong đầu, sau khi chơi đủ, Liêu Kỳ Ninh vô cùng vô tình mà ném cái đuôi sang một bên. Cậu quyết định nếu như vẫn phải đi học cùng Liêu Phong Dư, có lẽ phải mua một cái máy chơi game cho đỡ buồn.

Tinh lực của trẻ con vẫn luôn kì lạ như vậy, lúc tràn đầy thì chỉ hận không thể lên nóc nhà lật mái chọi nhau, lúc hết thì lập tức mệt đến không muốn động đậy.

Giữa trưa tan học, Liêu Kỳ Ninh cảm thấy vô cùng buồn ngủ, vô cùng vô cùng mỏi mệt, lúc bị Liêu Phong Dư bế lên cũng không mở nổi mắt.

Thấy Liêu Kỳ Ninh vì chơi tinh thần thể của mình mà người đầy mùi rượu vang đỏ, Liêu Phong Dư cảm thấy vô cùng an tâm, biểu tình cũng thả lỏng hơn.

Kỳ thật trong lòng Liêu Phong Dư vẫn luôn có loại ý tưởng này tồn tại, hắn muốn trên người Liêu Kỳ Ninh tràn ngập mùi hương của hắn. Như vậy hắn sẽ không cảm giác cậu rời đi, trong lòng cũng cảm thấy an tâm hơn.

Chẳng qua hắn cũng biết hắn không thể làm vậy được, Liêu Kỳ Ninh là em ruột của hắn. Nếu không phải lúc trước hắn như điên rồi, hắn sẽ không vứt hết thuốc ức chế của cậu, hơn nữa lại còn đánh dấu cậu tạm thời.

Thế nhưng khoảnh khắc khi hắn cắn xuống kia, cái cảm xúc đó làm Liêu Phong Dư cảm thấy vô cùng thỏa mãn, cứ thế thậm chí suýt nữa không nhịn được mà đánh dấu hoàn toàn đối phương.