Chương 13: Anh ơi, em muốn chơi với cái đuôi của anh…

Nếu ban nãy cậu nhớ không nhầm, hình như Liêu Phong Dư còn giúp cậu đi tiểu….

Bị đút xong một chén cháo trứng gà cùng một cái bánh rán, Liêu Kỳ Ninh dựa vào ngực Liêu Phong Dư, có chút bối rối mà nhìn Vương Dụ Sanh: “Chào buổi sáng, mẹ.”

Cũng không rõ Liêu Phong Dư làm cách nào thuyết phục mẹ, thế mà mẹ lại động ý để Liêu Kỳ Ninh đi cùng Liêu Phong Dư đến trường hắn học.

Hơn nữa bởi vì đời này Liêu Phong Dư sống lại, nên hắn cũng không còn biểu hiện tự hại chính mình khi bị tuyến thể bị tổn thương nữa.

Mặc dù chẳng hiểu gì, nhưng Liêu Kỳ Ninh vẫn tuân theo lời hứa của mình, ngoan ngoãn đi theo Liêu Phong Dư đến trường.

Lúc này Liêu Phong Dư đã là học sinh lớp 5, Liêu Kỳ Ninh đi theo sau mông hắn, xem như đây là lần đầu tiên cậu đến trường học dành cho Alpha này.

Đừng một bên nhìn Liêu Phong Dư đặt cho cậu một cái bàn ở ngay bên cạnh bàn của hắn, Liêu Kỳ Ninh có chút nhàm chán nhìn xung quanh. Mặt khác, các Alpha nhỏ xung quanh cũng đối với sự xuất hiện của cậu vô cùng tò mò, nhưng lại ngại Liêu Phong Dư mà không dám đến gần.

Bởi vì một nguyên nhân nào đó, ở rất nhiều nơi đều phân ra trường cho Alpha và trường cho Omega, bọn họ rất ít khi có cơ hội nhìn thấy Omega xuất hiện trong lớp mình, cùng lắm cũng chỉ nhìn thấy Beta.

Mặc kệ ánh mắt tò mò của đám Alpha kia, Liêu Kỳ Ninh ngồi vắt chân ở đó, xem Liêu Phong Dư lấy ra truyện cổ tích, sách vẽ cùng một đám bút chì màu rực rỡ.

“….”

Nói thật, cậu không có cách nào tưởng tượng được bộ dạng chính mình ngồi giữa ba cái thứ này phát ngốc.

Nghĩ lại, Liêu Kỳ Ninh lại cảm thấy đây là cơ hội của cậu. Nếu như lúc này cậu làm Liêu Phong Dư bẽ mặt trước bạn cùng lớp, có lẽ về sau hắn cũng không dám gọi cậu đến trường hắn ngồi nữa?

Ánh mắt chuyển sang nhìn khuôn mặt Liêu Phong Dư, Liêu Kỳ Ninh cảm thấy ý tưởng này không tồi chút nào.

Chẳng qua bây giờ cụ thể nên làm gì….

Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, Liêu Kỳ Ninh ghé sát bên tai Liêu Phong Dư nói: “Anh ơi, em muốn chơi với cái đuôi của anh…”

Nào! Trước mặt nhiều người như thế, chắc hẳn Liêu Phong Dư sẽ không đồng ý đúng không? Vậy thì cậu sẽ một khóc hai nháo, quấy rối trật tự lớp học, làm đối phương bị thầy giáo phê bình.

Tuy rằng linh hồn trong cơ thể Liêu Phong Dư đã là người trưởng thành, nhưng dưới tình huống đó bị thầy giáo phạt, khẳng định hắn sẽ càng thêm xấu hổ và mất mặt.

Nhưng ngoài dự đoán, Liêu Phong Dư thế mà vô cùng cưng chiều biến ra cái đuôi, còn chủ động nhét vào tay cậu để cậu chơi đùa.

“….”

Thầy giáo trên bục giảng nhìn thấy màn này, biểu tình có chút một lời khó nói hết…

Theo bản năng nhéo nhéo cái đuôi trong tay mình, Liêu Kỳ Ninh bỗng có chút khó xử. Liêu Phong Dư vì dỗ cậu vui, thậm chí còn lắc qua lắc lại cái đuôi.

Tuy rằng là tinh thần thể, nhưng lại rất chân thật, ngay cả cảm giác mềm mại sờ vào trong tay cũng rất tuyệt.

Cuối cùng, cái đuôi chỉ đơn giản mà quấn quanh cổ tay cậu, Liêu Kỳ Ninh cảm giác đây chính là thỏa mãn tâm nguyện muốn buộc chặt cậu bên người của hắn.

Có chút không thoải mái mà gỡ cái đuôi ra khỏi tay mình, Liêu Kỳ Ninh từ trên ghê bò xuống, nhưng eo lại bị túm lấy.

“Em định đi đâu?”

Lay lay cái đuôi đang quấn lấy hông mình, Liêu Kỳ Ninh lại càng cảm thấy không thoải mái: “EM muốn đi WC.”

“Anh đưa em đi”

“Không được, anh phải ngoan ngoãn ngồi học.”

Bị Liêu Phong Dư ôn nhu ôm chặt trong l*иg ngực, hắn giơ tay lên: “Thưa thầy, em trai em muốn đi WC, em xin phép đưa em ấy ra ngoài ạ.”

Không biết có phải đã được dặn dò hay không, thế mà thầy giáo cũng không có ý kiến về việc này.

Cuối cùng Liêu Kỳ Ninh vẫn bị Liêu Phong Dư ôm vào WC, đối phương còn mang vẻ mặt lo sợ cậu không biết dùng WC ở trường tiểu học, vươn tay định giúp cậu cởϊ qυầи.

Vội vàng lùi lại nửa bước, Liêu Kỳ Ninh xụ mặt: “Em tự làm được!”

Cậu cảm thấy Liêu Phong Dư có chút biếи ŧɦái, lại còn định giúp cậu đỡ bé chim nhỏ, hơn nữa lúc sáng cũng đỡ một lần rồi!

Cuối cùng lại nghẹn không tiểu được, Liêu Kỳ Ninh có chút xấu hổ, ngẩng đầu lên hốc mắt đỏ bừng nói: “Em khát nước.”

Này cũng không thể trách Liêu Kỳ Ninh chỉ vì việc nhỏ này đã khóc, thật sự là tuyến lệ của Omega rất phát triển, chính cậu cũng không nhịn được.

Còn tưởng là cậu tức giận do tiểu không ra, Liêu Phong Dư có chút lo lắng, đưa cậu ra rửa sạch tay rồi trở lại phòng học. Vừa ngồi xuống, hắn đưa cho cậu một ly nước lớn.

“Ninh Ninh, tức giận thì nên uống nhiều nước.”

“….”

Ôm ly nước lớn, Liêu Kỳ Ninh có chút bất đắc dĩ, kết quả là đến gần cuối tiết, cậu lại thật sự buồn tiểu.

Bàng quang của trẻ con rất nhỏ, thiếu chút nữa cậu đã đái dầm, Liêu Kỳ Ninh nghẹn khuất không chịu được mà đỏ bừng mặt, thế mà Liêu Phong Dư lại nói: “Lại tức giận sao?”

“….”

Liêu Kỳ Ninh thật sự muốn lấy bàn tay chưa được rửa sạch đầy màu của mình tát lên mặt hắn!

Cuối cùng, cậu thật sự tức không chịu được, Liêu Kỳ Ninh liền cài một đống kẹp tóc xấu xí lên tóc hắn, đối phương còn che lại lương tâm mình mà khen cậu: “Kẹp tóc Ninh Ninh làm cho anh thật đẹp.”

“… đẹp á, thế thì bắt anh ngày nào cũng phải đeo.”

Cậu nói xong liền thấy Liêu Phong Dư cứng người lại một chút, hiển nhiên cũng không định ngày nào cũng đeo thứ ngốc nghếch đó.

Cuối cùng cũng có cảm giác báo thù thành công, Liêu Kỳ Ninh rất vui vẻ. Buổi chiều trở về lại còn đòi Liêu Phong Dư cho mình ngồi lên cổ, hai tay lôi lôi kéo kéo kẹp tóc trên đầu hắn.

Cậu có thể tưởng tượng ra được, chỉ cần sau mấy ngày, uy vọng của Liêu Phong Dư ở trường sẽ tụt dốc không phanh.

Nhưng đáng tiếc, giá trị nhan sắc của Liêu Phong Dư quá cao, dần dần mọi người còn cảm thấy hắn đáng yêu…