Chương 12: Em trai bị chiều hư

Sau khi ăn xong kem ốc quế, cậu lại bị anh trai một lần nữa ôm lấy. Chơi một ngày đã thấm mệt, sau khi ăn cơm xong cậu liền nói mình mệt mỏi rồi muốn đi ngủ.

Tuy rằng rất mệt nhưng khi nhắm mắt lại, Liêu Kỳ Ninh không thể ngủ được. Bầu không khí trở lên yên tĩnh lại mới khiến cậu cảm thấy đây là sự thật.

Hóa ra cậu đã chết một lần, sau đó liền quay lại quá khứ.

Liêu Kỳ Ninh có chút mê mang, cậu không biết tại sao chuyện này lại xảy ra. Chẳng lẽ ông trời đang nói cho cậu biết, cậu sẽ chẳng bao giờ thoát khỏi vận mệnh lao tù này sao?

Cậu cứ mê mang như vậy cho đến nửa đêm, bỗng cảm nhận được Liêu Phong Dư đang ôm chặt lấy mình. Hắn giống như đang bị vây hãm trong một cơn ác mộng, cả người lạnh lẽo vô cùng.

“Ninh Ninh…. Ninh Ninh…..”

Thấy đối phương hoảng loạn tự sờ lên mặt hắn, nghe âm thanh run rẩy nỉ non gọi tên cậu khiến cậu cũng đoán được hắn mơ thấy điều gì.

Chẳng qua cậu không nghĩ rằng…

Thế mà Liêu Phong Dư lại khóc.

Có lẽ cảnh tượng trong cơn ác mộng làm hắn không có cách nào tiếp thu được, cho dù hắn đã ôm Liêu Kỳ Ninh trong tay, Liêu Phong Dư vẫn không nhịn được, trong lòng không áp chế được nỗi sợ này. Nỗi niềm tuyệt vọng khi đánh mất rồi lại tìm lại được va chạm vào nhau, khiến nước mắt hắn thi nhau chảy xuống.

Cảm giác được quần áo trên người mình bị nước mắt thấm ướt, trong lòng Liêu Kỳ Ninh có chút phức tạp. Liêu Phong Dư tính cách mạnh mẽ như vậy, cậu chưa bao giờ thấy đối phương rơi một giọt nước mắt nào.

Mở mắt ra, Liêu Kỳ Ninh nhìn vành mắt đỏ lên của Liêu Phong Dư, nhỏ giọng hỏi: “Anh ơi, sao anh lại khóc?”

Có lẽ Liêu Kỳ Ninh không bao giờ nghĩ rằng, thế mà lại có một ngày, cậu lại sinh ra lòng thương cảm với Liêu Phong Dư.

“Ninh Ninh.”

Thanh âm Liêu Phong Dư nghẹn ngào, như là không nghĩ rằng sẽ làm cậu tỉnh dậy, sợ cậu lo lắng, còn cười một chút: “Anh chỉ sợ ngày mai sẽ rất nhớ em.”

“….”

Trầm mặc một lát, Liêu Kỳ Ninh thở dài: “Ngày mai em ở nhà với anh được không? Anh không cần khóc nữa.”

Có lẽ bởi vì cậu biết quá rõ tính cách của Liêu Phong Dư, nước mắt của hắn là thứ khó rơi cỡ nào, nên mới không chịu được khi hắn lại khóc vì mình.

Không ngờ rằng Liêu Kỳ Ninh sẽ chủ động đề nghị ở nhà cùng hắn, Liêu Phong Dư có chút kinh hỉ: “Thật sao? Ninh Ninh à, em thật sự muốn ở nhà với anh sao?”

Nhìn ánh mắt không thể tin được của Liêu Phong Dư, Liêu Kỳ Ninh nói khẽ: “Vâng.”

Cậu vừa dứt lời, Liêu Phong Dư trong nháy mắt liền mừng rỡ như điên, giống như hắn vừa đạt được phần thưởng lớn lắm vậy.

Không hiểu sao, khi nhìn thấy cảnh này, Liêu Kỳ Ninh lại có chút nhói đau, chua xót.

Cậu hoàn toàn không biết, Liêu Phong Dư lại có thể vì việc nhỏ như vậy mà mừng rỡ như điên. Suy nghĩ một chút, cậu thật sự cảm thấy hắn có chút hèn mọn.

Sợ mình lại lần nữa mềm lòng, Liêu Kỳ Ninh vội vàng nhắm mắt lại: “Em đi ngủ đây, anh đừng khóc nữa.”

“Được rồi.”

Cũng không biết vì cái gì, lần này Liêu Kỳ Ninh nhắm mắt lại, rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ. Nhờ ánh trăng rọi vào từ cửa sổ, Liêu Phong Dư ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ của Liêu Kỳ Ninh, trong lòng khó giấu được vui mừng cùng cao hứng.

Đã ở trong bóng tối quá lâu, chỉ cần có được một chút ánh sáng, liền vì vậy mà mừng rỡ như điên.

Hôm sau tỉnh lại, Liêu Kỳ Ninh cảm thấy mỏi người. Cậu thích ngủ nướng, buổi sáng lúc nào cũng không muốn rời giường.

Lúc bị Liêu Phong Dư ôm vào lòng, Liêu Kỳ Ninh vẫn còn mắt nhắm mắt mở. Đối phương cũng nguyện ý mà chiều cậu, hắn tự mình ôm cậu vào phòng tắm, đặt một cái ghế đệm êm ái phía trước người mình để cậu dựa vào người hắn.

“A---- Ninh Ninh há miệng ra nào.”

Cằm bị nhéo nhéo, Liêu Kỳ Ninh theo bản năng mở miệng ra, kem đánh răng vị dâu tây rất dễ chịu, bé con một lòng muốn ngủ tiếp căn bản đang không biết chuyện gì xảy ra.

Thẳng đến khi miệng bị đổ nước súc miệng, Liêu Kỳ Ninh mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra. Liêu Phong Dư sợ cậu bị sặc hoặc là nuốt nước xuống, lập tức bóp miệng cậu để cậu phun nước ra, lặp đi lặp lại ba lần, mới khích lệ nói: “Ninh Ninh giỏi quá, đánh răng sạch sẽ rồi nha.”

Có chút mơ màng mở mắt ra, Liêu Kỳ Ninh đưa tay lên gãi đám tóc đang nhếch lên của mình, nhịn không được lại ngáp một cái, mang theo hương vị dâu tây ngọt ngào.

Khăn lông ấm áp mềm mại nhẹ nhàng lâu lên mặt cậu, Liêu Kỳ Ninh theo bản năng híp híp mắt, nhìn ngoan ngoãn như một chú mèo con.

Chắc có lẽ cũng chỉ có lúc này, Liêu Kỳ Ninh mới không có chút sự công kích nào, mềm mại nghe lời.

Lại một lần nữa bị đối phương ôm về phòng ngủ, Liêu Kỳ Ninh vừa chạm vào giường đã muốn ngủ luôn, cho dù Liêu Phong Dư có đưa tay thay quần áo cho cậu thì cậu cũng mặc kệ.

Thẳng đến lúc miệng được đút một thìa cháo, Liêu Kỳ Ninh mới xem như hoàn toàn tỉnh táo lại.

Phần tóc bị nhếch lên đã được chải lại cho thẳng, dưới mông là đùi của Liêu Phong Dư, cả người đang ở nhà ăn, miệng đang được đút cháo.

Kỳ thật cảm giác này rất tuyệt vời, nhưng Liêu Kỳ Ninh vẫn cảm thấy có chút quái quái, Liêu Phong Dư như này là quá chiều cậu đi?