Chương 1: Tôi có một anh trai bị bệnh điên!

Trong phòng khách trống trải, TV treo tường đang lẳng lặng chiếu lên một đoạn băng ghi hình, Liêu Phong Dư ngồi trên sô pha, gương mặt thâm trầm khiến người ta sợ hãi không dám đến gần.

“Liêu Phong Dư, tôi hận anh!”

Kết thúc video là một câu hét cả tên cả họ hắn một cách đầy thống hận, Liêu Phong Dư hô hấp như dừng lại, hơn nửa ngày sau mới khôi phục lại như bình thường. Hắn đem băng ghi hình rút ra, cực kỳ quý trọng mà ôm vào l*иg ngực.

Chẳng qua khi cảm nhận được thứ trong ngực lạnh băng, gương mặt Liêu Phong Dư lại lộ vẻ hoảng hốt rõ ràng. Có lẽ chính bản thân hắn cũng không biết mình nên làm gì tiếp theo, tay chân luống cuống đừng im một chỗ.

“Ninh Ninh, anh sai rồi, anh thật sự biết sai rồi…”

---

Phỏng chừng không mấy ai có thể hiểu được cảm giác từ trên sân thượng của một tòa nhà cao tầng xuống, đã nhảy xuống rồi thì làm gì còn là người nữa, chắc chắn đến 99% là hồn lìa khỏi xác.

Liêu Kỳ Ninh cũng đã chết rồi, thế nhưng chẳng chẳng hiểu sao linh hồn cậu vẫn lang thanh nơi này, chưa bị hắc bạch vô thường bắt đi. Cậu ngồi vắt vẻo trên cửa sổ nhà mình đung đưa chân, gió thổi thoảng qua cũng chẳng cảm nhận được, cũng chẳng cảm nhận được hàng rào phòng hộ được lắp bên ngoài cửa sổ.

Cậu đã hận cái cửa sổ có hàng rào phòng hộ này cả nửa đời người, đến cuối cùng chẳng phải nó cũng không ngăn nổi cậu hay sao?

Nghe được động tĩnh trong phòng, Liêu Kỳ Ninh chẳng thèm nhúc nhích, chỉ đến nghe được giọng nói của Liêu Phong Dư, cậu mới tự giễu cười cười.

Bây giờ anh mới biết sai thì làm được gì, người chết cũng chết rồi, có giỏi thì lấy tro cốt ông đây mà chơi, bây giờ anh có lấy xương cốt ông đây nghiền thành tro, ông đây cũng chẳng sợ!

Chẳng qua đến khi nghe được tiếng khóc đã cố gắng kiềm chế nhưng vẫn bật ra của Liêu Phong Dư, Liêu Kỳ Ninh vẫn là không nhịn được mà quay đầu lại nhìn thoáng qua, hắn đang ngồi trong góc tường ôm chặt băng ghi hình đó, cúi gằm mặt không thấy rõ.

Đoạn băng ghi hình kia là do Liêu Kỳ Ninh quay lại trước khi chết, vì trong lòng cực kì hận, nên lời nói cũng vô cùng sắc nhọn, làm đau người khác. Cậu còn nói cả đời này Liêu Phong Dư đừng hòng nghe được cậu gọi hắn là anh trai, bởi vì hắn không xứng.

Thực ra, Liêu Kỳ Ninh cũng chưa bao giờ gọi Liêu Phong Dư là anh trai, trước nay cậu toàn gọi cả họ lẫn tên hắn, đối phương đôi khi cũng tức giận, nhưng cũng có khi mặc kệ.

Nhưng hắn lại đem nhốt cậu ở nơi này, nhốt mười bốn năm trời.

Mà bây giờ cậu đã thoát ra được rồi, dùng mạng mà thoát ra, thế nhưng lại không quá vui vẻ như mình nghĩ.

Có lẽ là do cậu đã chết, hoặc là do cảm thấy mình quá là ngu ngốc. Chỉ vì muốn Liêu Phong Dư đau lòng mà lại đi nhảy lầu tự sát, nghĩ lại thì cũng có chút ngốc.

Cậu tự sát, đúng là Liêu Phong Dư rất đau lòng. Cậu đã bay qua bay lại ở đây mấy hôm rồi, mà vẫn chưa thấy hắn ăn một bữa cơm nào, hắn chỉ uống qua chút nước, rồi lại ngồi ở góc kia, xem đi xem lại cái video kia.

Liêu Kỳ Ninh thật là một con người tàn nhẫn, trước đó cậu đã đem tất cả đồ đạc của mình ra đốt, sàn nhà phòng ngủ bây giờ chỉ còn một màu đen xì. Cậu cũng chả định gây hỏa hoạn làm gì, chỉ đem đồ vật của mình đốt đi, đốt xong còn thu tro tàn lại, đổ hết vào bồn cầu xả đi. Có thể nói là dùng rất nhiều tâm tư cùng trí lực mà suy đi tính lại.

Phỏng chừng Liêu Phong Dư cũng không có cái để mà tưởng niệm cậu, nên chỉ có thể xem đi xem lại cái bang ghi hình tàn nhẫn mà cậu để lại cuối cùng kia, không ăn không ngủ cả người vô cùng tiều tụy. Thật sự không thể tin được trước đó hắn là một kĩ người điều khiển cơ giáp cấp S vô cùng khí phách, là một a có rất nhiều cống hiến vì một thế hệ xã hội mới.

Nhưng việc này có thể trách ai được?

Nhìn ánh trăng treo trên cao ngoài cửa sổ, Liêu Kỳ Ninh từ từ thở dài, nói thật, lúc trước khi Liêu Phong Dư mang cậu đến đây, cậu đã không vui vẻ chút nào, khi biết bệnh tình của đối phương không ổn định cũng không chịu nhún nhường nói chuyện bình thường với hắn. Thậm chí còn trách vì hắn bị bệnh, nên mẹ mới một hai bắt cậu phải đi theo hắn…

Điều mà Liêu Kỳ Ninh không cam lòng nhất chính là, vì cái gì mà chỉ do hắn có bệnh trong người, cậu liền phải một hai canh giữ bên người hắn, cậu cũng có sinh hoạt của chính mình chứ.

Cũng bởi vì cậu phản kháng mạnh mẽ, cứ nhất định phải cũng đối phương đối chọi, mới khiến Liêu Phong Dư hoàn toàn bùng nổ, chẳng quan tâm đúng sai mà đem cậu nhốt vào nơi đây, nhốt liền mười bốn năm.

Ở nơi này mười bốn năm, Liêu Kỳ Ninh cũng không phải không có lúc nào mềm mỏng nói chuyện với hắn, Liêu Phong Dư cũng đồng ý bất cứ yêu cầu nào của cậu, chỉ trừ để cậu rời đi làm hắn không đồng ý. Cậu cũng từng viết một lá thư mang theo tin tức cầu cứu nhét qua khe cửa, Liêu Phong Dư lúc trở về cũng không nói gì, thế nhưng đem theo toàn bộ thuốc ức chế của cậu ra ngoài.

Liêu Kỳ Ninh là một Omega, hơn nữa còn là một Omega có thể chất đặc thù, thuốc ức chế của cậu đều là do Liêu Phong Dư tìm chuyên gia chế tạo, chứ thuốc ức chế bình thường đều không có tác dụng với cậu.