Chương 23: Giang Yến / Kết hôn (Cốt truyện)

Giang Yến / Kết hôn (Cốt truyện)

Thầy Tiểu Bạch đáng thương sáng sớm hôm sau lại phải lên trường, cơn say rượu và làʍ t̠ìиɦ khiến cho cả người anh cực kì khó chịu.

Lúc Thẩm Lạc Bạch tỉnh dậy thì phát hiện thế mà bên cạnh không có ai, bình thường vào giờ này thì Giang Yến vẫn còn chưa tỉnh đâu. Anh đưa tay sờ soạng cũng không biết điện thoại để đâu rồi.

"Tiểu Bạch, em tỉnh rồi à, qua đi ăn sáng đi." Giang Yến bưng một bát cháo ra, còn cầm thêm mấy cái bánh bao nữa.

"Sao anh lại... Mua thế nào đấy?" Anh đột nhiên nhớ ra hình như Giang Yến không có khả năng thanh toán, cũng không thể nào đi trộm đâu nhỉ...

"Anh không có tiền nên chỉ có thể dùng điện thoại của em thanh toán thôi." Giang Yến đưa cái điện thoại đã biến mất của anh qua: "Ăn sáng đi bé cưng."

Nói thật thì Thẩm Lạc Bạch không có thói quen ăn sáng, vì thế dạ dày của anh trước giờ vẫn luôn không khoẻ. Cuộc sống một mình lúc nào cũng tuỳ tiện, qua loa ăn là được, ở nhà thì đặt ship về, lên trường thì ăn trong căn tin.

Anh nhìn cháo và bánh bao trên bàn, trong lòng dâng lên một cảm giác kì diệu.

"Ăn không nổi nhiều thế đâu." Anh cắn một miếng bánh bao, nhân thịt: "Anh thì sao? Không ăn à?"

À, đúng rồi, chồng anh là người máy AI mà, không cần ăn đồ.

"Thôi vậy, em tự mình ăn."

Giang Yến ngồi đối diện nhìn anh ăn hết chén cháo, sau đó lại đưa một tờ khăn giấy cho anh lau miệng. Xong xuôi lại giúp anh lấy cặp đi làm ra rồi tiễn người ra đến cửa.

Đầu óc Thẩm Lạc Bạch hơi mê man.

Giang Yến tươi cười đứng ở trước cửa, giống như một cô vợ nhỏ đang tiễn chồng mình đi làm.

"E-em đi nhé?"

"Ừm, đợi em về."

Thẩm Lạc Bạch vừa mới đi được vài bước, quay đầu lại nhìn Giang Yến một cái. Người kia vẫn đứng ở trước cửa chưa đi vào, anh nghĩ nghĩ rồi xoay người lại đi đến trước mặt Giang Yến. Anh kéo cổ của hắn xuống, nhón chân lên hôn một cái.

Giang Yến lập tức đáp lại anh, hôn nhẹ một cái lên môi, hắn ôm chặt Thẩm Lạc Bạch hít sâu một hơi, thở dài nói: "Không nỡ xa em."

Cả ngày hôm nay của Thẩm Lạc Bạch đều như đang chìm đắm trong một hũ mật, không có gì thì lại nhìn chằm chằm điện thoại cười ngu hì hì. Giang Dập An trêu chọc anh không biết bao nhiêu lần rồi, nói anh đã rơi vào thời kì yêu đương không cách nào tự chủ được rồi.

Giang Dập An: "Còn tưởng là có thể gặp được bạn gái của cậu nữa chứ."

Thẩm Lạc Bạch: "Sao ạ?"

"Thì tối hôm liên hoan đó, tôi tưởng là bạn gái của cậu qua đón cậu, ai ngờ lại là một cậu trai. Tiểu Bạch, tôi cứ cảm thấy người bạn kia của cậu có địch ý rất lớn với tôi ấy." Anh ta nhớ lại ánh mắt của Giang Yến, nhịn không được lải nhải thêm một câu.

Thẩm Lạc Bạch: ...

Còn chả thế thì sao nữa, cảm giác áp bách trước mặt tình địch ấy mà.

"Chắc là... Vì anh ấy trông hơi dữ quá thôi ạ?" Thẩm Lạc Bạch cũng không biết phải giải thích thế nào nữa.

"Tiểu Bạch cậu đã lên kế hoạch cho ngày Quốc khánh chưa?"

Cũng không biết tại sao mà Thẩm Lạc Bạch cảm thấy sau khi mình buông bỏ được Giang Dập An thì lại càng thân với anh ta hơn, trước kia bọn họ chả nói được với nhau mấy câu.

"Quốc Khánh ạ, thì ở nhà vậy thôi." Cuộc sống thường ngày của người sợ xã hội thì chỉ có chui rúc trong nhà thôi mà.

Mắt của Giang Dập An sáng lên: "Quốc khánh tôi kết hôn đấy, Tiểu Bạch cậu nhớ đến đấy nhé."

Hai mắt của Thẩm Lạc Bạch trợn trừng lên, gì mà đã kết hôn rồi!? Crush cũ của anh mới đó mà đã sắp kết hôn rồi!? Người ta đã kết hôn luôn rồi mà anh chỉ vừa mới thoát được kiếp FA đây thôi? Sao mà khoảng cách giữa người với người lớn dữ vậy hả!

"Được, em sẽ đến." Đi đưa tiền mừng xong ăn một bữa rồi đi vậy.

"Gọi cả người bạn kia của cậu tới luôn nhé, người bạn kia của cậu trông cũng đẹp trai đó, vừa hay giới thiệu cho bạn thân của bạn gái tôi luôn." Giang Dập An nhất thời kích động quá nên suýt chút nữa quên mất bạn nhà người ta có còn độc thân hay không: "À... Xin lỗi, bạn của cậu còn độc thân không?"

Thẩm Lạc Bạch: Không khéo rồi, không những không còn độc thân mà người yêu của anh ấy còn đang đứng trước mặt anh đây, bây giờ anh đang đập chậu cướp hoa trước mặt người yêu của người ta đó.

"... Anh ấy có người yêu rồi."

"Vậy à." Giang Dập An bày tỏ tiếc nuối: "Thế hai cậu nhớ đến đấy nhé."

Thẩm Lạc Bạch gật đầu: "Vâng."

Trước kia không phải là anh chưa từng nghĩ đến cảnh Giang Dập An kết hôn, thế nhưng đột nhiên nhận được tin tức kết hôn này vẫn cảm thấy không chân thật lắm. May mà anh đã gặp được Giang Yến rồi, may mà anh đã buông bỏ được anh ta rồi.

Thẩm Lạc Bạch: Anh Yến, hôm Quốc khánh đi dự lễ cưới nha.

Tin nhắn vừa gửi qua được một giây thì bên kia đã trả lời ngay.

Giang Yến: Kết hôn!? Tiểu Bạch em sắp kết hôn rồi hả!!!

Giang Yến: Rõ ràng em đã nói là yêu anh mà!

Giang Yến: Tiểu Bạch anh sai rồi, có phải anh đã làm không tốt chỗ nào không, anh sẽ sửa mà, anh sẽ cố gắng học.

Vãi chưởng, tình huống gì đây?

Giang Yến gửi cho anh vèo vèo vèo một tràng dài.

Thẩm Lạc Bạch: Không phải em! Em không kết hôn!

Thẩm Lạc Bạch: Là đồng nghiệp của em kết hôn.

Giang Yến: Thật không?

Thẩm Lạc Bạch: Thật mà.

Giang Yến: Em doạ chết anh rồi, mới nãy suýt chút nữa là độ hảo cảm tuột xuống khỏi mức an toàn rồi đó.

Thẩm Lạc Bạch: Hả?

Giang Yến: Không sao rồi.

Thẩm Lạc Bạch mở cái biểu tượng trái tim hồng phấn kia lên, độ hảo cảm max thanh đang phát sáng lấp lánh, bên cạnh còn có một biểu tượng thành tựu của bên nhà sản xuất nữa, trông giống như phiếu hoa hồng vậy đó.

...