Chương 8.3:

"Chao ôi ... Giới thiệu cho tôi công việc lặt vặt có lợi nhất của anh, lập tức liền mắc nợ ..."

"Lập tức? Lại đi mua đại kiện cho em trai? Cậu..."

Samuel vỗ vỗ bả vai Nguyễn Nguyên lắc đầu, anh không biết là may mắn hay không may khi có một Omega trong một gia đình bình thường, nói là đêm nay đi làm bên kia nói chuyện một chút hẳn là có thể để Nguyễn Nguyên vào, Nguyễn Nguyên gật gật đầu, đơn giản thu thập đồ liền ra cửa.

Vẫn là đi chỗ mà phi thuyền dừng hôm qua, không thể để người chuyển phát nhanh màu đen xuất hiện ở cổng trường nữa, ngoài ý muốn chính là Nguyễn Nguyên vốn tưởng rằng kia vòng cổ khả năng chỉ là đơn giản đóng gói một chút đưa cho cậu, ai ngờ là cùng lần trước giống nhau, dùng tinh mỹ hắc hộp đóng gói hoàn mỹ, chỉ là nguyên bản màu hoa hồng “Ω” xinh đẹp biến thành kim sắc, càng hiện xa hoa.

A...... Thật là chú ý, quả nhiên Kỳ Liên chọn đồ vật đều đến muốn tốt nhất, kia phía trước tuyển mau lẹ khách sạn nghiệm thân thật đúng là chính là tính toán không thích liền ném xuống a......

Nguyễn Nguyên không thể giải thích được tại sao trước đây Kỳ Liên lại chọn một nơi rẻ tiền, đáng lẽ ra ở trong lòng anh beta rất có giá trị trong thế giới này, hiện tại anh bằng lòng đưa cậu đi bằng một chiếc xe đặc biệt chuyên dùng để đưa anh đi, lại là người một lần nữa đóng gói lại vòng cổ gửi cho cậu, nghĩa là giá trị của cậu trong lòng anh đã tăng lên.

Có vẻ như một đoạn phim còn rất quý giá, miễn là tất cả đàn ông đều ăn “Xử nữ”.

Nguyễn Nguyên cảm thấy có chút châm chọc, chính mình là con người có giá trị cậu không biết nên vui hay không vui, anh bọc chiếc hộp lại nghĩ, vừa lúc hộp còn mới cậu có thể trực tiếp đưa nó cho Nguyễn Miên, không có một dấu vết gì động vào, hộp đựng càng nhìn càng đẹp, nên có lẽ Nguyên Miên sẽ rất hài lòng.

Sau khi hy sinh thời gian cho bữa sáng, Nguyễn Nguyên cuối cùng cũng trở lại trước giờ học buổi sáng, sau khi ngồi vào chỗ cậu lập tức mở điện thoại di động và đặt một đơn hàng khác trên trang web chính thức của Mân Lệ Tư, "Tôi muốn buộc con chim của bạn...", 80.000 nhân dân tệ.

Nhìn vào giao diện thanh toán thành công, Nguyễn Nguyên thở dài ngao ngán. Giải pháp duy nhất cậu nghĩ ra là mua một chiếc vòng cổ giống hệt để thay thế, thật là coi tiền như rác mà, Cậu là một beta đã chi 160.000 nhân dân tệ chỉ để mua hai chiếc vòng cổ cho Omega, tất cả là số tiền kiếm được trong một đêm đã hoàn toàn bị xóa sạch trên lưng nợ nần trầm trọng, cơ hội duy nhất chỉ có là kiếm tiền lên giường lúc cuối tuần, trước đó cũng chỉ đành đi làm công ở ngoài để có thể khiến bản thân nhẹ nhõm hơn

Cuối cùng cũng là thứ Tư, Ngày mở cửa của Eggerscher — ngày duy nhất cho phép người bên ngoài đi vào trường — Nguyễn Nguyên đã hẹn với em trai mình để gặp nhau vào buổi trưa vội vã lên đường với một chiếc ba lô trên lưng, theo lý thuyết thì đi vào buổi tối sẽ dễ hơn, có nhiều thời gian, còn có thể xem trường học, nhưng tối nay Samuel nói rằng anh ta muốn giới thiệu cậu với ông chủ của công việc bán thời gian. Đó là một nhà máy sản xuất phụ tùng dưới lòng đất, lương cao hơn nhiều so với nhà máy máy móc nơi cậu thường làm việc.

Cho nên, nhìn đến có nhiều tiền, Nguyễn Nguyên không có lựa chọn nào khác, đây là lần thứ hai anh vào trường Eggerscher kể từ khi Nguyễn Miên bắt đầu nhập học, hôm nay cậu cố ý mặc một vài bộ quần áo đẹp trong tủ, áo sơ mi trắng, quần jean xanh, thoạt nhìn trông cậu rất sạch sẽ, lại có thể hơi hơi giống với màu đồng phục của trường Eggerscher, vì vậy nó trông không quá lạc lõng.

Nguyễn Miên cũng không có đón cậu ở cổng trường, nhìn thấy mấy học sinh bên cạnh vui vẻ chào đón ba mẹ và bạn bè, cậu cảm thấy hơi buồn, thật ra cậu cũng biết tại sao nhưng Nguyễn Miên sợ mình sẽ mất mặt. Lần đầu tiên đến trường, cậu và mẹ cậu ăn mặc rất hoành tráng, bị không ít học sinh cười nhạo, lúc đó Nguyễn Nguyên mới nhận ra rằng đối với những học sinh nhập học Eggerscher, mỗi ngày sau khi nhập học đều bình thường, chỉ có những học sinh tuyển sinh đặc biệt —— chẳng hạn như Nguyễn Miên một Omega được nhận vào học đặc biệt—— sẽ không thể bước lên sân khấu giống như một người đồng hương vào thành phố.

Cho nên lúc này đây, Nguyễn Miên dứt khoát để cho Nguyễn Nguyên tự mình tới ký túc xá của bọn họ, để cậu ta đỡ phải mất mặt khi anh trai tới, mạo muội tới sân trường đi dạo sẽ dễ dàng bị người khác cười.

Hai anh em họ không có nhiều điểm chung, có lẽ điểm giống nhau nhất là cả hai đều có lòng tự trọng mạnh mẽ, chỉ là Nguyễn Nguyên đang cố gắng đánh mất lòng tự trọng của mình để giúp Nguyễn Miên xây dựng lòng tự trọng cao hơn.

Kí túc xá nơi Nguyễn Miên ở là một tòa nhà nhỏ có cảnh quan đẹp đẽ, được gọi là Tước Lâu, là kí túc xá dành riêng cho sinh viên năm nhất Omega. Để ngăn chặn bạo loạn pheromone có thể xảy ra, nhà trường đã rất cẩn thận chu đáo tách Alpha và Omega ra. Alpha và Beta sống trong cùng một tòa nhà, ở quận Tây, trong khi Omega được thống nhất ở Quận Nam.

Tòa nhà mang phong cách hoài cổ của Trung Quốc, tường gạch đỏ son, những bức tường đá phủ đầy màu xanh lục, thỉnh thoảng có vài điểm chấm hoa trắng vàng. Nguyễn Nguyên có quá ít kiến

thức về thực vật, cậu không nhìn ra đó là loài hoa gì, chỉ cảm thấy rằng mặc dù toàn bộ tòa nhà trông rất cổ điển và phong cách lại luôn khiến cậu nhớ đến kiểu nhà vàng đáng xấu hổ.

Ở dưới lầu đợi một lúc, Nguyễn Miên đi xuống, không mặc áo khoác mà mặc một chiếc áo sơ mi trắng đồng phục học sinh, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh, cậu ta cười nói: "Anh à, anh đυ.ng phải áo sơ mi của em rồi."

Đυ.ng áo sơ mi không xấu hổ, ai mất mặt tự người đó cảm thấy, Nguyễn Nguyên nhìn vào đôi mắt Nguyễn Miên trên người đang mặc đủ phụ kiện tình xảo, mặc áo sơ mi logo thống nhất trường Eggerscher cười nhạt một cái.