Giản Tây xé miếng dán vô trùng dán trước ngực mỏng, cơn đau nhẹ đánh úp lại, cổ họng không khống chế được mà phát ra tiếng rêи ɾỉ, hai đầṳ ѵú phía dưới hơi sưng lên, hiện ra từng đợt ngứa ngáy như côn trùng gặm kiến cắn.
Nếu không phải do ngực quá mẫn cảm, quần áo ma sát nhẹ lên cũng sẽ nổi lên phản ứng…
Giản Tây cúi đầu nhìn dươиɠ ѵậŧ màu hồng nhạt hơi đứng dưới đáy mắt, than nhẹ, không biết trong hai năm qua sao ngực của mình càng lúc càng mẫn cảm vậy không biết.
Chất liệu tơ tằm mềm mại còn đỡ, thay quần áo khác mà chất liệu hơi thô ráp một chút, trước ngực sẽ truyền đến một trận cảm giác tê dại khác thường, ma sát đến sưng đỏ không chịu nổi, mỗi lần ra tiết mục hoặc là trước khi tham gia chương trình giải trí đều phải dán lên, lại giống như thành tuần hoàn ác tính, một chút đυ.ng chạm nhẹ cũng không được.
Đợi cảm giác mồ hôi nhớp nháp trên da thịt rốt cục rửa sạch, gò má Giản Tây bị hơi nóng hun đến phiếm hồng, giống như là đào trắng lộ hồng, cổ áo áo ngủ lụa mở rộng, bọt nước thật nhỏ trong suốt theo l*иg ngực mỏng manh lăn xuống.
Mới vừa bước ra một bước, Hứa Kiều Châu giống như pháo nhỏ vọt tới sà vào lòng anh.
Hứa Kiều Châu cúi đầu vùi đầu vào cổ anh, hít một hơi thật sâu, mừng rỡ nói: "Anh Giản Tây dùng sữa tắm bưởi em mua sao? Thơm quá, như là bị mùi của em bao bọc vậy đó.”
Lúc này Giản Tây mới nhớ ra thiếu niên trước mặt cũng có vị bưởi, nói: "Sữa tắm là anh tiện tay ấn lên thôi, không cố ý chọn nó.”
“Em mặc kệ, anh Giản Tây chọn trúng mùi của em, chứng tỏ trong lòng có em.”
Giản Tây lại kéo cánh tay quấn lên mình của cậu, nói: "Nóng, đừng có áp vào anh thế. Đã trưởng thành rồi, sao còn thích làm nũng thế hả?”
Hứa Kiều Châu đi theo Giản Tây vào phòng ngủ, làm nũng oán giận: "Anh Giản Tây ra ngoài hơn nửa ngày, cũng không lo em ở biệt thự một mình sẽ sợ.”
“Không phải A Cảnh cũng ở trong biệt thự sao, sao em lại nói là một mình?” Giản Tây bất đắc dĩ nói: “Nếu ngày thường em ngoan ngoãn một chút, lúc nghỉ không ra ngoài gây chuyện, quản lý Từ cũng sẽ không yêu cầu em không được đi đâu cả.”
“Thái tử gia sẽ không để ý đến em đâu, anh ấy có ở đây hay không cũng không khác gì là mấy: “Hứa Kiều Châu càn quấy: “Em mặc kệ, đêm nay em sẽ ngủ cùng anh Giản Tây.”
Giản Tây bị cậu quấn đến không còn cách nào, đẩy cửa phòng ngủ ra, xoa xoa mi tâm, hết cách nói: "Được rồi.”
Giản Tây đã không nhớ nổi khi nào Hứa Kiều Châu bắt đầu ngủ cùng anh, đại khái là sau khi mẹ Hứa Kiều Châu qua đời, lúc ấy bọn họ còn đang biểu diễn ở nước ngoài, anh và Hứa Kiều Châu thì về nước.
Trong nhà Hứa Kiều Châu kinh doanh đồ trang sức, ba mất sớm, mẹ và chị gái hai người Alpha một sức chống đỡ gia nghiệp lót đường cho giấc mộng được debut của cậu, sau khi mẹ Hứa qua đời, Hứa Kiều Châu dường như trưởng thành sau một đêm, cùng chị gái trầm ổn xử lý tang sự, đến buổi tối lại gõ cửa phòng ngủ khách của anh, rúc ở trong lòng anh khóc ngủ thϊếp đi, càng về sau, Hứa Kiều Châu hình thành một thói quen. Chịu ủy khuất gì hoặc là tâm tình không tốt sẽ mang theo gối đi vào phòng anh.
Vừa được Giản Tây cho phép, Hứa Kiều Châu chủ động nằm vào trong chăn chờ anh nằm lên, tóc vàng bồng bềnh mềm mại, đôi mắt trong suốt như ngọc bích, ngoan ngoãn giống như một con búp bê tinh xảo.