Chương 23
Không khí tĩnh mịch, Yến Tư Thành ôm lấy Lý Viện Viện, vầng trán vã mồ hôi lạnh.
Hình như anh... đang làm chuyện rất không ổn...
Xấu hổ chẳng được bao lâu, bên ngoài lại vang lên tiếng sầm, Lý Viện Viện
giật nảy người, run lên, Yến Tư Thành lại vô thức vỗ nhẹ lưng cô, tựa hồ dỗ dành một đứa trẻ.
Tiếng sấm tiếp tục vang rền, Yến Tư Thành dần quen với việc vỗ lưng Lý Viện
Viện. Lý Viện Viện cũng dần bình tĩnh lại, thôi không run rẩy nữa.
Mưa giông thoắt đến thoắt đi, nửa tiếng trôi qua, tiếng sấm dần nhỏ lại.
Lý Viện Viện hết sợ rồi mới chợt nhận ra điều gì đó, cô sờ vào tay Yến Tư
Thành, nước mưa trên người anh tuy đã ráo bớt, nhưng vẫn khá ẩm ướt,
nhớp nháp khó chịu.
Lý Viện Viện ngẩng đầu nhìn anh: "Đầu tóc anh ướt hết rồi kìa."
Lý Viện Viện ở trọn trong lòng anh, gần tới nỗi cảm nhận được cả hơi thở
lẫn nhau. Yến Tư Thành đỏ mặt tía tai, anh quay đầu, buông lỏng cô ra,
húng hắng ho, định mở miệng giải thích, nhưng Lý Viện Viện lại cướp lời: "Em sơ ý quá, anh mau thay quần áo đi kẻo lại ốm ra mất."
Lý Viện Viện rời khỏi lòng anh, thần thái tự nhiên, thoải mái tựa hồ bọn
họ ôm nhau chỉ do tình thế cấp bách, chứ không mảy may vì tình cảm riêng tư.
Yến Tư Thành lướt nhìn cô, tai lại đỏ lên, lẳng lặng lùi ra mới thấy người hơi giá lạnh.
Lý Viện Viện đi lấy quần áo cho anh, Yến Tư Thành gật đầu cầm lấy, rồi đi
vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại. Bởi vậy anh không phát hiện ra Lý Viện
Viện đang ôm đôi má đỏ bừng ngồi thu lu ở sô pha.
Lý Viện Viện nhủ thầm, Yến Tư Thành đã ngại ngùng như vậy, nếu cô cũng tỏ
ra xấu hổ thì e rằng Yến Tư Thành sẽ càng quẫn bách. Cô che mặt, tự véo
má mình, hồi tưởng lại cảnh nhào vào lòng Yến Tư Thành, thở dài đánh
thượt.
Thất thố! Mất mặt quá đi!
Không phải cô và Yến Tư Thành chưa từng tiếp xúc gần gũi, nhưng bọn họ ôm
nhau trong lúc vẫn còn tỉnh táo như vậy là lần đầu tiên... Chẳng hiểu vì sao, Lý Viện Viện bỗng nhiên nhớ lại tối hôm đó, ánh đèn sân tập rọi
lên gương mặt, cánh tay lấm tấm mồ hôi lúc chạy bộ của anh... Mặt cô
càng lúc càng đỏ rực lên.
Ôi, sao lại thấy khó xử thế này.
Yến Tư Thành vẫn luôn ngóng trông có thể về sớm, nhưng không ngờ, mọi người lại đòi đi liên hoan, uống rượu, anh sốt ruột mãi, chỉ chực chờ mọi
người ăn uống no nê rồi theo xe trở về. Ở trên xe, Yến Tư Thành nhìn bầu trời âm u bên ngoài mà vô cùng lo lắng. Về trường rồi, bỗng nhiên nghe
thấy tiếng sấm, anh bèn mặc kệ cây dù cậu bạn đưa cho, vội vàng đội mưa
chạy về.
Giây phút nhìn thấy Lý Viện Viện thu lu một góc, anh chợt cảm thấy dù đã chạy nhanh nhất có thể, nhưng vẫn quá chậm.
Lúc Lý Viện Viện đột ngột lao vào lòng anh, Yến Tư Thành hoàn toàn ngỡ
ngàng, anh vừa tắm vừa cố bình tâm lại, không muốn nghĩ tới cảm giác mềm mại ban nãy... Trước khi vào phòng tắm, thấy Lý Viện Viện vẫn tỏ ra
bình thường, anh nghĩ chắc công chúa cũng không có ý gì khác. Là do anh
suy nghĩ linh tinh, anh thật xấu xa.
Nhưng càng muốn kìm nén tâm tình lại, thì cơ thể càng hừng hực lên.
Yến Tư Thành tắt nước nóng, chuyển sang tắm nước lạnh.
Anh muốn dùng nước lạnh để làm nguội bớt tâm tư hiện giờ, nhưng nào ngờ,
nước lạnh không thể ngăn lại ngổn ngang trong lòng, mà lại khiến anh...
bị cảm.
Lần này là thật.
Sáng hôm sau.
Yến Tư Thành nằm trên giường, nhìn Lý Viện Viện cau mày lấy nhiệt kế ra đo: "38.5 độ".
Yến Tư Thành nghĩ bản thân luôn khoẻ mạnh cường tráng, ai dè mới tắm mưa,
rồi tắm nước lạnh giữa thời tiết oi bức, lại dễ dàng bị cảm như thế, anh khàn giọng nói: "Viện Viện, hôm nay em phải đi học mà..." Anh giục cô
đi, vì vừa sợ cô đến muộn, vừa cũng không muốn để cô thấy bộ dạng yếu
đuối này...
"Anh uống thước đi đã." Trong phòng có thuốc dự trữ sẵn, Lý Viện Viện đọc
hướng dẫn, thấy là thuốc dùng để hạ sốt thì lấy ra một viên cho Yến Tư
Thành uống, Yến Tư Thành cầm lấy rồi nuốt thẳng vào họng.
Lần đầu tiên thấy Yến Tư Thành uống thuốc tây, Lý Viện Viện không biết có
hiệu quả hay không, nhưng nghĩ nơi đây y học phát triển hơn ở Đại Đường, nên cũng thoáng an tâm, có điều mắc bệnh là chuyện trọng đại, Lý Viện
Viện bèn nói: "Hôm nay em không đi học đâu, em sẽ bảo Chu Tình xin nghỉ
giúp."
Yến Tư Thành giơ tay cản lại: "Không sao mà. Đừng vì anh mà làm lỡ việc học của công chúa."
Lại xưng hô như cũ. Nếu cô còn cương quyết thì chắc anh khó mà an lòng nổi. Lý Viện Viện đành thở dài nói: "Vậy anh nghỉ ngơi đi, trưa em về xem
anh thế nào."
Yến Tư Thành đồng ý.
Vừa vào lớp, Lý Viện Viện liền thấp thỏm không yên, khiến Chu Tình ngồi
cạnh cũng thấy kỳ lạ: "Sao lại không chép bài thế? Chẳng phải dạo này
cậu rất thích học tiếng Anh sao?"
Lý Viện Viện bừng tỉnh đáp: "Tớ vẫn nghe mà."
"Cậu cãi nhau với Yến Tư Thành à?"
Lý Viện Viện cười khổ: "Hình như cậu mong chờ bọn tớ cãi nhau hả?"
"Đâu, tớ chỉ thấy kỳ lạ thôi, trước đây anh ta là người chả tốt đẹp mấy,
chẳng hiểu sao lại đột nhiên trở thành một anh chàng cung cúc nghe lời
như vậy, cho nên tớ tò mò không hiểu hai người ở với nhau thì có mâu
thuẫn gì hay không thôi."
"Mâu thuẫn ư..." Lý Viện Viện nhỏ giọng: "Hình như không có thật." Dù có mâu thuẫn, thì trước khi bùng nổ, Yến Tư Thành đã thuận theo cô rồi.
Chu Tình kinh ngạc hỏi: "Ngày nào cũng hoà thuận thế ư?"
Lý Viện Viện chỉ mỉm cười, không kéo dài câu chuyện thêm, chuyển chủ đề:
"Chu Tình, cậu có biết làm lại thẻ sinh viên thế nào không, hôm qua tớ
làm rơi mất rồi."
"Hả? Sao lại không cẩn thận thế?" Chu Tình nhanh chóng bị thu hút, vừa chỉ
trích Lý Viện Viện bất cẩn, vừa giảng giải tỉ mỉ quy trình làm lại thẻ.
Lý Viện Viện vừa nghe, vừa tư lự.
Chu Tình luôn coi cô và Yến Tư Thành là tình nhân, quan hệ bình đẳng, nhưng đối với Yến Tư Thành, anh luôn nghĩ quan hệ của bọn họ là chủ tớ, lời
của cô là mệnh lệnh, răm rắp nghe lời, chẳng bao giờ phản đối, nên hiển
nhiên sẽ không xảy ra mâu thuẫn gì.
Thế nhưng...
Lý Viện Viện thấy như vậy không công bằng cho Yến Tư Thành. Ở nơi đây, cô
và anh không thể duy trì sự không công bằng bất thường này được, cô phải nghĩ cách... khiến bọn họ bình đẳng ngang hàng.
Đến trưa Lý Viện Viện vội vã trở về. Vừa mở cửa ra đã ngửi thấy hương thơm phưng phức.
Vào nhà, thấy Yến Tư Thành đã dọn ra ba món mặn, một món canh lên trên bàn
uống nước, giống như thường ngày, ngay cả bát cơm cũng xới ra. Phòng bếp còn vẳng tiếng dao thớt.
Lý Viện Viện đi vào phòng bếp, Yến Tư Thành quay đầu nhìn cô, cười nói:
"Anh canh giờ chuẩn chưa, món rau trộn sắp xong rồi." Khuôn mặt anh vẫn
đang đỏ rực lên.
Lý Viện Viện sờ tay lên trán anh, nóng hơn ban sáng một chút, giọng nói
cũng khàn hơn. Lý Viện Viện không khỏi trách cứ: "Sao anh không nghỉ
ngơi cho tốt hả, đã ốm rồi còn cố nữa."
Yến Tư Thành bày dưa chuột lên đĩa, hơi chuếnh choáng nói: "Không thể để
công chúa đói bụng được." Có lẽ do đang ốm, nên thái độ của anh không
nghiêm túc như trước, ngữ khí cũng ôn tồn hơn nhiều.
Anh nói năng vô cùng tự nhiên. Lý Viện Viện nhíu mày: "Anh nấu hay không em cũng không đói mà, em về để..." Còn chưa dứt lời, Lý Viện Viện liền
trầm ngâm, ngẫm kỹ ra, nếu phải chăm sóc cho người khác, cô đúng là chả
biết làm gì. Dù ở Đại Đường hay ở đây, cô cũng chưa từng nấu cơm. Rửa
rau, thái rau thế nào, đun nước thế nào, phối hợp món ăn thế nào, cô
hoàn toàn không biết...
Hình như ngoại trừ biết dưa chuột có thể ăn sống, thì những thứ khác cô chẳng hề hay biết phải nấu như thế nào.
Yến Tư Thành cười trừ, cũng không trêu ghẹo cô, khiến cô bỗng dưng thấy sượng sùng, đành phải bê đĩa dưa chuột ra ngoài.
Lý Viện Viện đành phải y như cũ, ngoan ngoãn ngồi ăn cơm ở bàn uống nước.
Canh trứng cà chua trông hơi quá lửa.
Lý Viện Viện liếc Yến Tư Thành, thấy anh đang xem xét đĩa rau, phát hiện
ra có một cọng rau hơi bẩn, cau mày lấy ra, nhìn Lý Viện Viện, tỏ vẻ tự
trách: "Hôm nay anh hơi bất cẩn."
Lý Viện Viện xót xa, vội nói không có việc gì, rồi cầm bát canh lên húp, chỉ sợ Yến Tư Thành nhìn thấy lại buồn rầu.
Ai nấy yên lặng ăn cơm.
Ăn xong, Lý Viện Viện cướp việc rửa chén, Yến Tư Thành tất nhiên sống chết không chịu, Lý Viện Viện liền nổi đoá lên: "Lên giường nằm ngay!"
Yến Tư Thành ngẩn ra, đành lau tay rồi ngoan ngoãn lên giường.
Đến khi Lý Viện Viện rửa bát xong, đi ra ngoài thì bắt gặp Yến Tư Thành
đang nằm ngủ mê man, mặt mũi vẫn ửng đỏ, hình như còn đang nói mơ.
Lý Viện Viện thấy anh có vẻ sốt rất cao, đành phải lấy di động anh ra, gọi cho Lục Thành Vũ, bảo cậu ta gọi thêm mấy người bạn đưa Yến Tư Thành
tới bệnh viện.
Lúc Yến Tư Thành tỉnh lại, xung quanh toàn mùi thuốc khử trùng.
Tay cắm kim tiêm truyền nước, từng giọt từng giọt nhỏ xuống. Yến Tư Thành
nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã chuyển tối, không có đồng hồ nên anh không biết bây giờ là mấy giờ. Vừa xoay đầu, liền nhìn thấy một người đang
nằm úp sấp bên giường bệnh.
Lý Viện Viện đang ngủ rất sâu, gối đầu lên khuỷu tay, thấy rõ chỗ bị xước da.