Chương 15

Edit: Ashe

Giang Nguyệt: “…”

Cô ngẩng lên, đột nhiên nghe được tiếng cười khẽ của Lục Chu trên đỉnh đầu, sau đó cổ tay bị nắm chặt, cả người bị kéo ngồi xuống ghế sa lông.

“Đến đây giúp ca ca.”

Có lẽ là do vừa rồi thấy cô phát giận nên giọng Lục Chu có ý cười hiếm gặp, giống như đập vỡ sự dịu dàng của ánh trăng.

Giang Trí vẫn đang càn quấy trong phòng khách, mơ hồ còn truyền đến cả tiếng nó cố ý khóc nháo ăn vạ.

Lục Chu mặc kệ, dứt khoát kéo Giang Nguyệt đi thẳng vào bếp.

Mấy người giúp việc vốn đang bận rộn trong bếp nhưng thấy hai người đi tới thì liếc nhìn nhau, sau đó đều biết điều lui xuống.

Thái độ của Giang Ngộ đối với Lục Chu không rõ ràng, nhưng bọn họ đều biết lần trước Giang Nguyệt đứng ra vì Lục Chu, đẩy Giang Trí xuống hồ.

Trong nháy mắt, nhà bếp chỉ còn hai người.

Toàn bộ căn bếp hiếm khi yên tĩnh, ánh mắt trời nhẹ nhàng chiếu từ bệ cửa sổ xuống.

Giang Nguyệt lẳng lặng ngồi bên bàn ăn, hai tay chống cằm. Mắt cô không thấy gì, chỉ nghe có tiếng nồi niêu bát đĩa lần lượt vang lên bên tai.

Lục Chu nghiêng người nhìn cô gái ngồi ngay ngắn ở bàn ăn. Giang Nguyệt sáng dậy sớm nên đang buồn ngủ, cô lười biếng giơ tay ngáp một cái, lại nằm nhoài ra bàn như con mèo, mí mắt sụp lên sụp xuóng, có thể ngủ thϊếp đi bất cứ lúc nào.

Có sợi tóc rơi bên tai Giang Nguyệt, lười nhác vương trên bờ vai nhỏ xinh của cô.

Động tác trên tay Lục Chu hơi ngừng, khóe môi khẽ nhếch, bỗng nhớ ra đồ trong người mình, nụ cười chợt cứng lại, khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt vừa rồi.

Cậu yên lặng thu hồi ánh mắt, tầm mắt lại nhìn món đồ trên tay.

Không giống như lần trước luống cuống tay chân, lần này Lục Chu có trật tự hơn nhiều, động tác cũng thành thục hơn vài phần.

Canh trứng cũng không khó làm, Lục Chu đánh xong bốn quả trứng, rót nước vào bát, tiện tay nêm thêm gia vị vào khuấy.

Trên bàn có thịt cua vừa rồi người hầu chuẩn bị, có lẽ là định làm cơm trưa.

Lục Chu nhìn qua, ngón tay duỗi ra giữa không trung, đột nhiên khựng lại. Thịt cua có tính hàn, với sức khỏe của Giang Nguyệt thì không ăn được.

Cậu cụp mắt, lại tiếp tục khuấy đồ trong chén.



Giang lão phu nhân đi rồi, Giang Trí lại dùng phương pháp càn quấy ban đầu. Nó thấy Giang Nguyệt không để ý đến mình, càng làm xằng làm bậy hơn, vứt liên tiếp mấy món đồ trong phòng xuống đất.

Ban đầu nó còn định lên lầu ba tìm Giang Nguyệt gây chuyện, nhưng vừa mới bước lên cầu thang thì thấy ngay Lục Chu đang nghiêng người dựa vào đầu cầu thang bên trên.

Người thiếu niên dựa vào tường, mũi chân đánh nhịp gõ xuống sàn. Lục Chu nghe thấy tiếng động của Giang Trí, cậu lười biếng ngước mắt lên, nhìn nó một cái.

Ánh mắt rét lạnh.

Giang Trí cảm thấy lạnh cả sống lưng, chân đang nhấc lên tức thì cứng đờ, lông mi run rẩy. Nó yên lặng xoay người, lại quay về phòng của mình ở lầu hai.

Khi ăn bữa tối, không có mặt Lục Chu, Giang Trí lại gây sự một trận, trong bữa cơm thì kén cá chọn canh đồ ăn. Giang Nguyệt không quan tâm đến nó, tự ăn cơm xong rồi lên lầu, chỉ là lúc rời đi lại nghe thấy tiếng Giang Trí đập phá đồ đạc.

Có lẽ là vì được Giang lão phu nhân nuông chiều nên Giang Trí vừa tức giận liền bắt đầu đập phá.

Từ lúc vào cửa đến giờ, nó đã đập phá không biết bao nhiêu lần, lớn như bình hoa điêu khắc cho đến nhỏ như chén bát nồi niêu, Giang Nguyệt một mực làm như không biết. Nhưng lại yên lặng cho người ghi danh sách lại, để vài ngày nữa gửi đến nhà họ Giang.

Theo quy tắc, có người phá phách đương nhiên phải có người bồi thường.

Chớp mắt đã đến 12 giờ đêm, đến thời gian biệt thự tắt đèn.

Tiếng bước chân của người giúp việc từ từ biến mất, ánh đèn trên hành lang cũng tắt đi một nửa, chỉ để lại vài ngọn đèn nhỏ chỗ khúc ngoặt tối.

Trong phòng một màu đen kịt, Giang Nguyệt mặc váy trắng, chân trần đi qua đi lại.

Vì đôi mắt bỗng nhiên bị mù, giờ cô đã quen tìm kiếm đồ trong bóng tối. Sau khi lục tung hết lên, cuối cùng Giang Nguyệt cũng tìm thấy được cái điều khiển cũ kỹ dưới đáy tủ quần áo.

Chiếc điều khiển tinh tế, có thể nắm vừa bằng một tay.

Giang Nguyệt hơi bĩu môi, rón rén đóng cửa tủ quần áo lại. Gian phòng lặng yên không tiếng động, chỉ có tiếng bước chân sột soạt của Giang Nguyệt.

Cô cẩn thận dán tai vào cửa nghe âm thanh bên ngoài, ngoài tiếng ve sầu kêu ngoài sân thì hoàn toàn yên tĩnh.

Giang Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, ngón tay trắng nõn chậm rãi đặt lên tay nắm cửa.

Trong bóng đêm, tay nắm cửa xoay nửa vòng, phát ra một tiếng “két”. Một bóng người lẳng lặng không tiếng động xuất hiện trên hành lang, sau đó một cái chân cũng ló ra.

Nhưng chỉ trong chớp mắt tiếp theo.

Chân của hai người đồng thời dừng lại giữa không trung, Giang Nguyệt cứng ngắc quay đầu lại, đúng lúc chạm trán Lục Chu cũng vừa đi ra khỏi phòng bên cạnh.

Hai người gần như cùng bật thốt lên.

“Em/Anh làm gì thế?”

“…”

Bị bắt quả tang tại chỗ, Giang Nguyệt ỉu xìu bậm môi, bị Lục Chu dứt khoát xách về phòng ngủ. Cô đi chân đất, lòng bàn chân rất lạnh.

Lục Chu lạnh mặt xách cô quay lại giường, thấy cô nàng hamster mau mau chóng chóng chui vào chăn, sự lạnh lùng trong mắt càng sâu.

Lúc vào phòng, Lục Chu tiện tay bật ngọn đèn nhỏ lên. Dưới ánh đèn đỏ cam, khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Nguyệt càng trắng nõn hơn.

“Đưa đây.” Lục Chu trầm mặt, cậu nửa quỳ trên giường, ánh mắt nhìn xuống bàn tay phải đang nắm chặt của Giang Nguyệt.

“An… anh.” Giang Nguyệt gọi một tiếng nịnh nọt, thuận tay giấu điều khiển ra sau. Tuy cô không nhìn thấy nhưng vẫn cảm giác được Lục Chu đang tức giận.

“Em có làm gì đâu.”

Nói đúng ra là, đã kịp làm gì đâu.

Giang Nguyệt ngượng ngập cúi thấp đầu, giọng điệu buồn rầu. Cô thấy Lục Chu không nói gì, chớp mắt một cái, cuối cùng vẫn biết điều đưa cái điều khiển trong tay ra, còn bĩu môi nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

“Em thực sự không làm gì mà, vừa ra khỏi cửa đã bị túm rồi.”

Giọng cô rất nhỏ nhưng vẫn bị Lục Chu nghe thấy. Thiếu niên trầm mặt, giơ tay gõ lên trán cô một cái, giọng điệu lạnh nhạt: “Đêm hôm khuya khoắt, em không dùng gậy trắng, nhỡ ngã thì làm sao?”

Giang Nguyệt không quen dùng gậy trắng, mấy ngày trước suýt thì ngã cầu thang. May mà Lục Chu đúng lúc đi ngang qua nên kịp đỡ lấy cô.

Từ sau đó, Giang Nguyệt đi đâu cũng có người theo.

Giang Nguyệt biết mình có khiếm khuyết, ngoan ngoãn gật đầu, lanh trí nói: “Anh ơi, em sai rồi.”

Giang Nguyệt lớn lên khôn khéo, trước kia chỉ cần cô nhận sai, Giang Ngộ đều không rầy la cô, chỉ tiếc Lục Chu không phải Giang Ngộ. Thấy cô cúi đầu nhận lỗi, cậu vẫn nhíu chặt lông mày, cụp mắt nhìn đồ trên tay, nói.

"Đây là cái gì?"

Cái điều khiển nhỏ hơn nửa lòng bàn tay Lục Chu, cậu nhíu mày nhìn nó, lại ngẩng đầu nhìn Giang Nguyệt đang giả vờ bình tĩnh.

“…Điều, điều khiển TV ạ.” Giang Nguyệt bấm ngón tay, giọng nhỏ như muỗi vo ve.

Nghe vậy, hai hàng lông mày Lục Chu càng nhíu chặt hơn, siết món đồ trong lòng bàn tay, tầm mắt chuyển qua mặt Giang Nguyệt, khẽ nâng cằm: “Nói đi, em muốn làm gì?”

“Không, không gì…”

Suy cho cùng, dưới tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Giang Nguyệt cảm nhận được ánh mắt thâm trầm của Lục Chu trên mặt mình.

Cô cười ngượng, vò đã mẻ lại sứt*, khai ra toàn bộ kế hoạch ban đầu.

(*)破罐子破摔- Phá quán tử phá suất – vò đã mẻ lại sứt: Nghĩa đen: Bình sứt chẳng cần giữ gìn, nghĩa bóng: chuyện đã dù sao cũng xảy ra rồi cứ để mặc nó (ý xấu) | không có được kết quả tốt vậy thì để mặc không cần cố gắng; không cầu tiến.

“Em chỉ muốn hù dọa thằng bé đó chút thôi.”

Cuối cùng, Giang Nguyệt lại cẩn thận nói thêm một câu. Cô không nhìn thấy sắc mặt Lục Chu, chỉ có thể suy đoán theo trực giác.

“Anh đừng giận nhé, em không tái phạm nữa đâu.”

Giang Nguyệt cực kỳ dáng thương, kéo tay áo Lục Chu, giọng nhẹ nhàng.

Lục Chu không chú ý Giang Nguyệt làm nũng, trái lại chú ý đến con búp bê cô vừa nhắc đến. Con ngươi cậu trầm xuống, đột nhiên nhớ ra gì đó, cậu ngước mắt nhìn Giang Nguyệt.

“Em nói là, em cho người đặt con búp bê trong phòng nó?”

Giang Nguyệt gật gù: “Vâng vâng.”



Nghe vậy, đôi mắt hoa đào hẹp dài của Lục Chu chợt hơi nheo lại, nụ cười lạnh lẽo, tiếp tục nói: “Con búp bê đó có phải mất một mắt không?”

Giang Nguyệt ngạc nhiên nói: “Sao anh biết, chẳng lẽ anh nhìn thấy rồi?”

Lời vừa dứt, nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống vài độ, Giang Nguyệt bỗng nhớ ra điều gì, trừng to mắt, định lùi về sau trốn thì lại bị Lục Chu bắt được tay tiếp.

Giọng nói âm u của thiếu niên vang lên bên tai Giang Nguyệt.

“Nguyệt Nguyệt, tủ quần áo trong phòng anh, cũng có một con búp bê giống hệt như thế đấy.”

“…”

“…”

“…”

Thật ra, từ lâu về trước Lục Chu đã phát hiện ra con búp bê kia, nhưng cậu nghĩ đó là đồ cũ của Giang Nguyệt nên không quan tâm, trực tiếp nhét vào trong cùng tủ quần áo.

Vừa nãy cậu nghe Giang Nguyệt miêu tả, mới nhớ tới con búp bê chỉ có duyên gặp một lần đó.

Con búp bê được lấy ra khỏi tủ quần áo, quả nhiên y lời Giang Nguyệt, mất một mắt.

Với cả, tay trái cũng bị cắt đứt :)

Lục Chu cầm con búp bê tàn tạ trên tay phải, tay trái cầm cái điều khiển Giang Nguyệt vừa đưa. Sau khi ấn xuống nút nguồn, mấy giây ban đầu rất im lặng.

Sau đó, con búp bê như bị đánh bả, lắc cái đầu, cánh tay phải duy nhất còn lại không ngừng đong đưa trong không trung.

Rất là đúng nhịp tiếng nhạc.

Lục Chu: “…”

Cậu vừa định nói gì đó, thì tiếng nhạc ‘tích’ một cái dừng lại, biến thành tiếng luồng điện ồn ào.

Trong chớp mắt tiếp theo, con búp bê ngoẹo đầu, rơi ‘bộp’ xuống đất một cái.

Lục Chu: “…”

Cậu cúi người, nhặt đầu con búp bê trên mặt đất, đặt trong lòng bàn tay, tò mò nói: “Em mua con búp bê ma này ở đâu thế? Giống thật ghê.”

Tóc tai bù xù, mất một bên mắt, bối cảnh âm nhạc ghê rợn. Nếu tóc mà dài hơn một chút thì không khác gì tình tiết trong phim kinh dị.

Cậu ngẩng đầu nhìn Giang Nguyệt ôm chăn trên giường, lại phát hiện cô gái mím môi không nói gì, vẻ mặt hờn dỗi nhìn mình.

“Nguyệt Nguyệt?” Lục Chu đặt đồ trên tay xuống, ngồi sát cạnh cô, hiếu kỳ hỏi, “Làm sao thế?”

“Ca ca.”

“Ừ?”

“Nó không phải búp bê ma.”

“???”

“Đó là do tay em làm ra.”

“…”

“Em chỉ không cẩn thận làm mất một bên mắt, với cả… Không cẩn thận dùng hơi nhiều sức vặn gãy tay trái của nó thôi.”

“…”

Sau một thoáng yên lặng thật dài, Lục Chu im lặng nhặt con búp bê vừa rồi bị cậu vứt qua một bên lên. Khó có thể tưởng tượng Giang Nguyệt có thể biến một con búp bê thành bộ dạng ma quỷ này.

Lục Chu do dự một lúc, cuối cùng không nhịn được mở miệng, cậu nhướn mày, nói: “…Thế cái con em đặt trong phòng Giang Trí thì sao?”

Dù sao cũng không thể tàn tạ hơn thế này được.

Tuy Lục Chu không chơi búp bê, nhưng những bé gái khác ở trại trẻ mồ côi đều hận không thể đối xử với búp bê như con mình, quần áo rách một tí đều than vãn cả nửa ngày.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy có người có thể lắp rắp búp bê thành cái vẻ kinh dị này.

Nghe vậy, Giang Nguyệt ngượng ngùng cúi thấp đầu, khó nói, nửa ngày sau mới mở miệng.

“Con trong phòng Giang Trí,” Giang Nguyệt chần chừ một chút, chậm rãi nói, “Bị em vặt hết tay chân rồi.”

Chờ một lúc vẫn không thấy ai trả lời, Giang Nguyệt hoài nghi, vừa định lên tiếng thì nghe thấy tiếng cười khẽ của Lục Chu truyền đến từ đỉnh đầu.

Cẩu thả, kèm thêm mấy phần lười nhác.

Phần đệm giường bên cạnh lõm xuống, hai tay Lục Chu đặt trên gối cô gái, một đôi mắt hoa đào cười như không cười nhìn chằm chằm cô bé đang run rẩy, khóe môi có nét cười.

Cậu chậm rãi áp sát cô gái, đôi môi gần như kề bên tai Giang Nguyệt, chậm rãi mở miệng nói.

“Thế thì Nguyệt Nguyệt đối xử với anh thật là tốt.”

“Ít ra còn cho anh một con búp bê gần đủ chân tay.”

Giọng nói trầm thấp rõ ràng như phá tan màn đêm, Giang Nguyệt cảm thấy lạnh hết sống lưng, thân thể không tự chủ lùi về phía sau, chỉ nghe thấy giọng nói khàn khàn vang lên bên tai.

“Nguyệt Nguyệt đặt búp bê trong tủ quần áo của anh để làm gì thế, hả?”

Lục Chu cười như không cười híp đôi mắt hoa đào, cậu lười biếng nhấc mi, ánh mắt không kiêng dè nhìn mặt Giang Nguyệt.

Hai người kề rất sát nhau, Giang Nguyệt gần như có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của cậu phả lên cổ mình.

Cô chớp mắt mấy cái, cơ thể theo bản năng lui về phía sau, tay chợt bị nắm lấy, giọng nói chứa ý cười của Lục Chu vang lên.

“Trốn gì chứ, hử?”

Giọng nói thiếu niên khó nén ý cười, Giang Nguyệt rụt cổ một cái, cuộn tròn người lại như chim cút, bả vai nhỏ nhắn nhẹ run.

Lục Chu cụp mắt nhìn cô gái bên dưới, khóe môi khẽ nhếch, dưới lòng bàn tay là đôi tay mảnh khảnh của Giang Nguyệt. Cậu từ từ thả ta ra, khi nhìn đến con ngươi tối đen của Giang Nguyệt thì ánh mắt hơi trầm xuống.

“Ca ca…”

Một lúc sau, cô gái bên dưới yếu ớt lên tiếng, như một chú mèo bé nhỏ vô lực.

Cuối cùng Lục Chu vẫn buông Giang Nguyệt ra, cậu dời mắt, nhìn con búp bê trong tay, lông mi hơi động.

“Chuyện của Giang Trí, em không cần bận tâm.”

Nói xong, Lục Chu rời khỏi giường Giang Nguyệt, thấy cô mù mờ nhìn mình, đôi mắt đen của cậu sáng ngời, xoay người ôm con búp bê ban nãy bị mình vứt bỏ vào trong ngực, khóe môi cong lên.

Giang Nguyệt định nói tiếp thì Lục Chu đã đưa tay khẽ gõ lên trán cô một cái, giọng nói dịu dàng.

“Nếu không thì chúng ta nói về vấn đề con búp bê này đi.”

Quả nhiên vừa nhắc tới con búp bê trong phòng Lục Chu, Giang Nguyệt lập tức thông minh lên nhiều. Cô ngắc ngứ gật đầu, bất đắc dĩ “Ồ” một tiếng, không cam tâm nhưng chẳng làm gì được.

Cô yên lặng trèo về ổ của mình, nghe tiếng cửa phòng bị đóng lại.

Căn phòng yên tĩnh.



Sau khi Lục Chu ra khỏi phòng Giang Nguyệt, cậu không xuống lầu ngay lập tức. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu từ ngoài cửa sổ vào, Lục Chu lười biếng liếc nhìn một chút, lại cúi đầu xem món đồ trong tay.

Con búp bê bị cậu cầm chặt, tóc dài buông xuống, bù xù che đi nửa bên mặt, lộ ra một con mắt đáng sợ.

Nghĩ đến tay nghề của Giang Nguyệt, khóe miệng Lục Chu không tự chủ cong lên.

Cậu suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn đổi hướng, đặt món đồ này vào lại phòng mình.

Đêm đến, toàn bộ biệt thự đều yên tĩnh, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy tiếng ve kêu trong sân.

Phòng Giang Trí ở lầu 2, không cùng chỗ với Lục Chu.

Đã ở trong nhà họ Giang một thời gian, Lục Chu quen đường quen lối đi qua khúc ngoặt, đến trước cửa phòng Giang Trí.

Giang Trí đã ngủ, nhìn qua khe cửa chỉ thấy lờ mờ một mảnh tối tăm bên trong.

Cốc cốc cốc ——

Hành lang yên lặng bỗng vang lên tiếng gõ cửa. Lục Chu ngước mắt nhìn chằm chằm cánh cửa phía trước, hơi nhướn mày.

Xưa nay cậu không phải người tốt lành gì, trước đây là vậy, bây giờ cũng thế.

Ở trước mặt Giang Nguyệt, Lục Chu còn có thể thoải mái thu tay, nhưng đổi lại là người khác thì chưa chắc.



Như dự đoán của Lục Chu, cửa phòng vẫn đóng chặt, không có ai đi ra. Cậu nhón chân nghiêng tai nghe ngóng, trong phòng cũng không có tiếng động.

Giang Trí vừa ngủ chưa lâu thì nghe thấy một tràng tiếng gõ cửa cốc cốc cốc cực kỳ có quy luật.

Nó vốn nhát gan, hoặc vì lạ chỗ nên ngủ cũng không sâu. Giang Trí vừa nghe tiếng ngõ cửa thì đã tỉnh lại rồi.

Tiếng gõ cửa ngày càng rõ ràng, từng tiếng từng tiếng như gọi hồn. Giang Trí sợ hãi trừng lớn hai mắt, trốn vào ổ chăn run lẩy bẩy, trong đầu không nhịn được nghĩ đến hình ảnh nhìn thấy trong phòng khách lúc chập tối.

Lúc đó nó muốn làm Lục Chu tức giận, cố ý ném từng món đồ đá cẩm thạch trên bàn xuống đất. Nhưng đối phương làm như không nhìn thấy nó, vẫn cứ chăm chú xem TV như cũ.

Giang Trí tức không chịu được, định cướp điều khiển TV của Lục Chu, kết quả Lục Chu vốn không để ý đến nó, chỉ nhìn thoáng qua Giang Trí, thờ ơ nói.

“Sợ à?”

Nói xong, cậu còn cố ý nâng cao âm lượng, gương mặt lộ ra vẻ coi thường.

Giang Trí định hùng hổ rời đi nhưng bị Lục Chu ngăn cản lại. Vì muốn giữ thể diện nên nó cố ý ngồi trong phòng khách, nhìn chằm chằm màn hình TV không chớp mắt.

Đến giờ nó vẫn còn nhớ, khi ma nữ đó xuất hiện thì đầu tiên sẽ gõ cửa ba lần, nhịp điệu giống nhau như đúc.

Giang Trí cắn môi không dám phát ra âm thanh, chỉ cảm thấy căn phòng thật âm u. Tay nó run run muốn mò tìm điện thoại di động trên bàn, bỗng nghe thấy một tiếng ‘bịch’ thật lớn ngoài cửa sổ, có gì đó ở lầu dưới rơi xuống.

Giang Trí không nhịn được hét to một tiếng, cảnh tượng này cực kỳ giống bộ phim Lục Chu xem trên mạng.

Khi đó, người đàn ông sau khi bị ma nữ gϊếŧ hại thì rơi từ trên lầu xuống. Toàn thân bị bao bọc bởi chỉ đỏ, rơi xuống lầu một.

Giang Trí run cầm cập chui vào ổ chăn, lúc sau lại lờ mờ nghe thấy tiếng nhạc truyền ra từ tủ quần áo. Giống như một bài hát đồng dao ngắt quãng, ê a ê a, nghe không rõ lắm, một lát đã biến mất.

Tiếp theo có tiếng cái gì đó rơi ‘lộc cộc’ xuống đất truyền vào tai.

Giang Trí không dám lộn xộn nữa, vội vàng nín thở, mắt trợn trừng, liều chết nhìn trần nhà chòng chọc, cả nhắm mắt cũng không dám.

Lục Chu đứng chờ bên ngoài không lâu, sau khi nghe thấy tiếng Giang Trí hét thì cậu cong môi cười, lặng lẽ rời đi không tiếng động.

*

Hết đêm đó, sáng sớm hôm sau Giang Trí đã chạy về nhà. Mặc kệ Giang lão phu nhân nói gì nó cũng không chịu bước nửa bước vào nhà họ Giang, cũng không chịu nhắc bất kỳ chữ nào liên quan đến Giang Nguyệt với Giang lão phu nhân.

Không ai đến quấy rầy nhà họ Giang, Giang Nguyệt vui vẻ nhàn hạ, sau vài lần châm cứu theo lời dặn của bác sĩ, đôi mắt bắt đầu chậm rãi khôi phục lại thị giác.

Lại một tuần trôi qua, trời vừa hửng sáng, màu xanh đậm của màn đêm dần mất đi, thay vào đó là những tia nắng ban mai.

Sắc trời sáng dần, Giang Nguyệt mơ màng mở mắt ra, cô đưa tay dụi mắt, bĩu môi lẩm bẩm: “Lâm mụ, tắt đèn giúp cháu đi ạ.”

Trong phòng dĩ nhiên không có ai trả lời.

Giang Nguyệt chau mày, kéo chăn xoay người nằm sấp, lại trề môi lẩm bẩm thêm câu nữa, dường như nhớ ra gì đó, đột nhiên bật dậy khỏi giường.

Đã lâu chưa thấy khung cảnh căn phòng trước mắt mình, Giang Nguyệt không thể tin nổi, chớp mắt vài cái, lông mi mảnh dài run khẽ.

Căn phòng sinh sống mười mấy năm qua vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Môi đỏ Giang Nguyệt khẽ nhếch, cô hơi hé môi, phát hiện mình chẳng nói nên lời.

Sự ngạc nhiên đến quá bất ngờ, Giang Nguyệt chậm rãi đưa tay ra, một tay che mắt, đầu ngón tay run rẩy vẽ lại từng đường nét của cả căn phòng.

Có ánh nắng xuyên qua cửa sổ kính rơi xuống thảm, chiếu sáng nửa căn phòng.

Giang Nguyệt tham lam nhìn kỹ toàn bộ căn phòng. Đã lâu không thấy, nơi đây vẫn y nguyên trong ký ức, nhưng trong mắt cô lại có vài phần chua xót.

“Tiểu thư, cháu…”

Nghe tiếng, Giang Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu lên.

Bốn mắt nhìn nhau, cái khay trong tay Lâm mụ suýt rơi xuống đất. Môi bà ấp úng, nhìn đôi mắt trong veo của Giang Nguyệt, khó có thể tin được.

Sau khi hết khϊếp sợ, cuối cùng Lâm mụ mới tìm lại được giọng nói của mình: “Mắt của cháu… tốt rồi?”



Sau khi kiểm tra vài lần liên tiếp, cuối cùng Giang Nguyệt cũng có thể chậm rãi đắc ý. Số cô may mắn, đôi mắt hồi phục nhanh hơn nhiều so với người khác.

Lâm mụ đã sớm gọi điện thông báo cho Giang Ngộ, nếu không phải đang bận rộn bên ngoài, Giang Ngộ cũng muốn quay về thăm con gái một chuyến.

Toàn bộ biệt thự có sức sống hiếm thấy, Giang Nguyệt hơi nhoài người nằm trên giường, cụp mắt nhìn quang cảnh dưới lầu.

Từ góc độ này, vừa vặn có thể thấy cổng lớn của biệt thự.

Trời vừa sáng Lục Chu đã ra ngoài học thêm, cho nên bây giờ vẫn chưa biết chuyện Giang Nguyệt có thể nhìn lại được rồi.

Bác sĩ còn đang dặn dò Lâm mụ gì đó, Giang Nguyệt vô cùng buồn chán. Thật lâu sau, sự ảm đạm trong đôi mắt cuối cùng mới hết.

Cô xỏ dép chạy ra ngoài, nhưng ngón tay vừa chạm vào tay nắm cửa thì Giang Nguyệt chợt do dự.

Vừa nãy mới chỉ nhìn thoáng qua, cô vẫn chưa thấy Lục Chu ngồi trong xe, chỉ nhận ra đó là xe đưa đón Lục Chu.

Vì vậy nên đến bây giờ, Giang Nguyệt vẫn chưa thấy diện mạo Lục Chu.

Cầu thang vang lên tiếng bước chân quen thuộc, Giang Nguyệt chầm chậm vặn tay nắm nhưng không mở toàn bộ cửa phòng ra.

Lâm mụ vẫn đang tập trung nghe lời dặn của bác sĩ, không chú ý đến tình hình của Giang Nguyệt.

Cô mím môi, chợt vặn chặt tay cầm cửa, kiễng chân ghé tai lên cửa lắng nghe.

Lục Chu đã vào phòng, có âm thanh cửa phòng bên phát ra, còn có tiếng bước chân Lục Chu đi vào, lộc cộc lộc cộc, chỉ lát sau thì im bặt.

Giang Nguyệt do dự một hồi, cuối cùng thì thả lỏng động tác tay, chậm rãi mở cửa ra.

Sắc xuân lan tỏa khắp hành lang, ánh mặt trời vỡ vụn rơi cùng một chỗ. Giang Nguyệt ra ngoài vội vàng, còn chưa kịp đi dép.

Sàn nhà man mát, Giang Nguyệt đi chân trần, cánh cửa khép hờ không thể ngăn toàn bộ âm thanh, thi thoảng có giọng Lâm mụ truyền ra.

Giang Nguyệt nuốt nước bọt một cái, đôi môi đỏ khô khốc.

Phòng Lục Chu ngay sát vách phòng cô, nhưng hai chân nặng như chì ngàn cân. Vốn khoảng cách chỉ ba, bốn bước mà bị Giang Nguyệt cứng rắn kéo xa gấp mấy lần.

Cửa phòng Lục Chu gần trong gang tấc, Giang Nguyệt lại như bị hóa đá. Sự kích động ban nãy vào lúc này gần như hóa thành hư không, giống sương mù tan ra trong không khí.

Cô nhích từng tấc một, một lúc lâu sau mới đứng trước cửa phòng Lục Chu.

Giang Nguyệt ngẩn người giơ tay, ánh mắt ngây ra nhìn cửa phòng Lục Chu. Đốt ngón tay hơi cong, dừng lại trên tay nắm cửa.

Cách cánh cửa, Giang Nguyệt không thể nghe thấy tiếng Lục Chu bên trong, trái lại chỉ có tiếng nói đứt quãng của Lâm mụ truyền tới từ bên cạnh.

Có ánh mặt trời từ bệ cửa sổ chiếu vào, nắng rơi đầy đất.

Giang Nguyệt cụp mắt nhìn tia sáng chiếu xuống bên chân mình, hít sâu một hơi, dũng khí không biết từ đâu ra. Ngón tay vốn nắm lấy tay cầm cửa chợt chuyển động, cách cửa ‘két’ một tiếng mở ra.

“Ca ca, em…”

Âm thanh nghẹn lại trong cổ họng, Giang Nguyệt trợn to hai mắt, khó tin nhìn chằm chằm hình ảnh trên màn hình máy tính của Lục Chu cách đó không xa.

Một nam một nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Thân thể hai người quấn vào một chỗ, khó có thể tách rời.

Trong căn phòng tràn ngập tiếng thở của người đàn ông và tiếng ngâm nga mềm mại của người phụ nữ trong video, mơ hồ còn có cả tiếng nước miếng.

Mờ ám level max.

Giang Nguyệt trợn mắt há mồm, yên lặng nuốt nước bọt, ánh mắt nhích lên trên, một lần nữa nhìn vào mắt Lục Chu.

Bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng Lục Chu cũng phục hồi tinh thần, luống cuống muốn ngắt nguồn điện, nhưng do vội vàng nên rút nhầm dây điện.

Hình ảnh vẫn còn tiếp tục, nhưng trong phòng không còn tiếng động ướŧ áŧ nữa. Lục Chu thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn Giang Nguyệt. May mà mắt Giang Nguyệt không nhìn thấy, âm thanh vừa rồi cậu có thể bưng bít cho qua được.

Cậu thở ra một hơi, đang định lên tiếng giải thích.

Nhưng trong chớp mắt tiếng theo, lại thấy cô bé ở cửa bình tĩnh nhìn mình, môi đỏ khẽ nhếch, trong ánh mắt có vẻ lưỡng lự.

“Ca ca, anh…”

Lục Chu ngẩng đầu: “Hả?”

Giang Nguyệt liếʍ môi, dịch người vài bước sang bên cạnh. Khẽ nhấc cánh tay, ánh mắt dừng ở hình ảnh trên màn hình vi tính sau lưng Lục Chu.

Cô chậm rãi mở miệng, nói.

“Video của anh.”

“Quên tắt kìa.”