Chương 14

Edit: Ashe

Giang Ngộ vẫn chưa về, nhưng thật ra đã tìm một lương y già cho Giang Nguyệt, chuyên đến nhà châm cứu cho cô.

Chu Cẩn từ nước ngoài về, sau hôm đưa Giang Nguyệt đến bệnh viện thì hứng trọn trận mắng của ba. Công việc nước ngoài còn chưa xử lý xong, Chu Cẩn không có cách nào, đành vội vã quay về, nhưng trước khi đi vẫn cho người mang quà lấy lòng tặng đến nhà họ Giang.

Sau mấy lần châm cứu liên tục, cuối cùng đôi mắt Giang Nguyệt bắt đầu cảm nhận được ánh sáng, cố gắng có thể thấy những thứ phát ra ánh sáng mạnh.

Lâm mụ vui mừng, vội vàng báo cáo tình huống cho Giang Ngộ.

Thời tiết giữa hè, mặt trời trên cao chiếu xuống, tia sáng chói mắt xuyên qua cửa sổ thủy tinh, rơi đầy đất, chiếu sáng nửa căn phòng.

Giang Nguyệt ngồi khoanh chân trước cửa sổ sát đất, hai tay chống cằm, lười biếng phơi nắng. Tay chân cô quanh năm lạnh lẽo, dù là trời mùa hè cũng không dám bật điều hòa.

Trong phòng đốt tinh dầu mùi hoa cỏ, có mùi chanh thơm thoang thoảng tràn ngập.

Giang Nguyệt ngẩng đầu, xòe năm ngón tay chặn lại ánh sáng yếu ớt trên đỉnh đầu. Mắt cô bắt đầu cảm nhận được ánh sáng, không còn chỉ thấy một mảnh đen tối như trước.

Trước khai giảng Lục Chu có một bài kiểm tra nên mấy ngày qua đều bận rộn học thêm. Toàn bộ biệt thự yên tĩnh, chỉ có tiếng người giúp việc đi lại dưới tầng trệt.

Chỗ ngực lại khó chịu, Giang Nguyệt đưa tay che ngực ho nhẹ vài tiếng. Lâm mụ đang dọn dẹp ở phòng sát vách, Giang Nguyệt sợ bà phát hiện nên cố gắng nhỏ tiếng hết sức, che miệng khẽ ho khan.

Dù vậy nhưng Lâm mụ ở phòng bên thu dọn giường chiếu vẫn nghe thấy tiếng vang. Bà lau tay, ra khỏi phòng bên, nhìn thấy Giang Nguyệt ngồi dưới đất.

“Tiểu thư,” Lâm mụ bước nhanh qua, kéo Giang Nguyệt đang ngồi dưới đất lên, giọng nói ấm áp, “Mặt đất lạnh lắm, sức khỏe cháu yếu, đừng ngồi.”

Đã trải thảm dày nhưng Lâm mụ vẫn sợ Giang Nguyệt nhiễm lạnh, thấy cô nghẹn đỏ cả mặt, vội vàng cúi người rót nước, đưa tới trước mặt Giang Nguyệt.

Nhẹ giọng nói: “Uống nước đi nhé.”

Giang Nguyệt nhận lấy, nước ấm chảy xuống, tạm thời làm nhạt đi mùi máu tanh trong cổ họng.

Nghĩ đến lời bác sĩ dặn dò, Giang Nguyệt than nhẹ một tiếng, đưa cốc thủy tinh trong tay lại cho Lâm mụ, hòa nhã nói: “Lâm mụ, cháu muốn ra vườn hoa một chút.”

Lâm mụ gật đầu: “Vậy bác gọi người mang xe lăn đến nhé?”

Sau khi Giang Nguyệt bị mù, Giang Ngộ sợ cô ngã, đặc biệt cho người chuẩn bị xe lăn. Giang Nguyệt không quen dùng gậy trắng*, nên khi ra ngoài đều phải dùng xe lăn.

(*) Gậy trắng: là vật dụng được nhiều người mù hoặc khiếm thị sử dụng. Cách sử dụng chính của nó là làm một vật dụng di động và tỏ ra lịch sự với người khác. Có ít nhất năm loại gậy, mỗi loại phục vụ một nhu cầu khác nhau.

Nghe vậy, Giang Nguyệt lắc đầu một cái, từ chối: “Cháu đi xung quanh chút thôi.”

Hơi ngừng lại, cô ngước mắt lên, nói: “Cháu vẫn chưa được thấy món đồ lần trước Chu ca ca cho người mang đến.”

Lâm mụ nói: “Ngay phía sau vườn hoa thôi, để tôi dìu tiểu thư đi.”



Nhiệt độ bên ngoài cao hơn trong phòng không ít, mắt Giang Nguyệt vẫn không nhìn thấy, Lâm mụ đỡ cô, chậm rãi đi dọc hành lang đến vườn hoa.

Có làn gió nhẹ thổi qua mặt hồ, mang đến cảm giác mát mẻ.

Vườn hoa nhà họ Giang không nhỏ, bao quanh cả nửa cái hồ. Giang Nguyệt đi nửa ngày trời, mãi mới vòng qua hành lang, đứng trước cửa nhà kính trồng hoa.

Trước nhà kính trồng hoa là những giàn cây hoa leo cao cao, phía trước còn có một cái xích đu nhỏ, là đồ chơi của Giang Nguyệt hồi nhỏ.

Quà tặng Chu Cẩn gửi đến đã được sắp xếp bên trong, chỉ là hiện giờ Giang Nguyệt vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy.

Cô vừa tiến lên một bước, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói nghi ngờ của Lâm mụ.

“Lục thiếu gia, sao cậu lại tới đây vậy?”



Nhà kính trồng hoa cách cổng nhà họ Giang một đoạn, đi từ đó sang căn bản không thuận đường.

Lục Chu ngừng bước, ánh mắt chợt ngập ngừng, không ngờ sẽ vô tình gặp người khác ở chỗ này.

Cậu mặt không biến sắc cầm đồ trong tay, chỉ hơi trầm ngâm, nói như không có gì xảy ra: “Cháu đi lung tung thôi.”

Nói xong, cậu nghiêng đầu, nhìn Giang Nguyệt đứng trước Lâm mụ, hiếu kỳ nói: “Sao Nguyệt Nguyệt lại ra ngoài thế?”

Giang Nguyệt cũng không hay ra ngoài, hơn nữa vị trí nhà kính ở nơi hẻo lánh, thường ngày thì Giang Nguyệt tuyệt đối sẽ không đến.

Đồ trong tay gần như bị Lục Chu siết thành bụi phấn, khóe miệng cậu vẫn giữ nụ cười như thường ngày, không nhìn ra chút khác thường nào.

“Chu ca ca tặng đồ cho em, em tới xem thôi.” Giang Nguyệt thật thà nói.

Có Lục Chu ở đây, Lâm mụ tự giác lùi lại vài bước, nhường chỗ đứng bên cạnh cho Lục Chu.

Quà tặng ở trong nhà kính. Lục Chu cứ tưởng là sẽ thấy một biển hoa lớn, nhưng vào rồi mới phát hiện, chậu hoa bên trong một mảnh đen sì, chỉ có miếng bùn cắm hoa.

Cậu khẽ nhíu mày, nhìn thấy hạt mầm xanh nho nhỏ trong chậu hoa, hiếu kỳ hỏi: “Đây là hoa gì?”

Đen thui, hoàn toàn không nhận ra là cái gì.

Giang Nguyệt vui vẻ, nói: “Dâu tây đó.”

Lục Chu: “…”

Cậu lưỡng lự lúc lâu, cuối cùng vẫn hỏi nghi hoặc trong lòng ra: “Dâu nở hoa được hả?”

Giang Nguyệt: “…”

*

Đi ra khỏi nhà kính trồng hoa, Giang Nguyệt vốn muốn ở lại vườn hoa lâu thêm chút nữa. Nhưng vừa vào sân không lâu thì Lâm mụ vội vã nói thầm bên tai cô.

“Tiểu thư, Giang lão phu nhân đến.”

Giang Nguyệt cau mày: “Sao bà ấy lại đến đây?”

Giang Ngộ bất hòa với người nhà, trừ khi có chuyện khẩn cấp thì người nhà họ Giang cũng sẽ không tới.

Lâm mụ nhìn Lục Chu, nhỏ giọng nói: “Nghe nói là sợ tiểu thư ở nhà một mình buồn chán, đặc biệt dẫn thiếu gia Giang Trí đến ở cùng cô.”

Vào phòng khách, quả nhiên như Lâm mụ nói, Giang lão phu nhân nghe nói nhà họ Giang chỉ có Giang Nguyệt, cố ý đưa Giang Trí ở nhà đến, giúp Giang Nguyệt giải khuây.

Giang Nguyệt chưa bước vào nhà đã nghe thấy bên trong truyền ra một loạt âm thanh loảng xoảng, là tiếng bình hoa vỡ, lẫn cả tiếng trẻ con la hét ầm ĩ.

Cô hít sâu một hơi, lông mày nhíu chặt, lại lùi về sau một bước, khẽ nói với Lâm mụ: “Gọi điện thoại báo với ba cháu.”

Lâm mụ đáp một tiếng, đi xuống.

Từ lần trước bị Giang Nguyệt ném xuống hồ, Giang Trí vẫn ghi hận trong lòng, biết Giang lão phu nhân sẽ đưa mình đến nhà họ Giang thì càng náo loạn ở nhà một hồi.

Sau cùng vẫn là Giang lão phu nhân mở lời an ủi, nó mới yên ổn lại.

Giang Trí nhìn thấy Giang Nguyệt vào nhà, ý cười xẹt qua trong mắt, định đưa chân ngáng cho Giang Nguyệt ngã thì khóe mắt chợt thấy bóng Lục Chu, lại phải ngượng ngập rụt chân về.

“Nguyệt Nguyệt, cháu đến rồi.”

Nhìn thấy động tác lén lút của cháu trai mình, Giang lão phu nhân chỉ không vừa lòng lườm một cái, lại ân cần kéo Giang Nguyệt qua một bên, thân thiết hỏi han một hồi.

“Ba cháu cũng thật là, sao có thể để cháu ở cùng một đứa nhóc không rõ lai lịch được, hồ đồ quá còn gì?”



Lục Chu còn đứng cạnh bên Giang Nguyệt mà Giang lão phu nhân coi như không thấy, kéo Giang Nguyệt nói một thôi một hồi.

Một hồi hỏi han ngắn ngủi trôi qua, Giang lão phu nhân trực tiếp nói vào đề tài chính. Lời nào cũng hạ thấp thân phận Lục Chu.

Ban đầu Giang Nguyệt còn mất tập trung, nghe câu được câu không, thấy lão phu nhân chưa có ý định dừng lại, càng nói càng quá đáng, cuối cùng cô không nhịn được nữa, lên tiếng ngắt lời.

“Giang lão phu nhân, bà có nhầm không thế?” Cô chợt ngừng lại, thân thể lùi ra sau để dựa, sắc mặt lạnh nhạt, “Trong căn nhà này chỉ có hai người ngoài, chính là bà và người trước mặt đây.”

Giang lão phu nhân chưa bao giờ chú tâm tới đứa cháu gái này, nhỏ tuổi mà đã bệnh tật đầy mình, chẳng hề chân chính để cô vào mắt.

Giang lão phu nhân đột nhiên nghe thấy Giang Nguyệt không hề nể tình phản bác mình, sắc mặt bà ta cứng đờ, nụ cười trên mặt cũng không giữ được nữa.

Tuy những năm nay nhà họ Giang không lớn mạnh như trước, nhưng phải nhìn mặt mũi của Giang Ngộ, những người khác cũng không dám công khai coi thường thể diện bà ta.

Giang lão phu nhân đột ngột bị Giang Nguyệt không nể mặt, cuối cùng cũng không nhịn được. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt tối đen của Giang Nguyệt thì lại phải ép lửa giận trong lòng xuống.

Chỉ là một đứa mù, không bõ công bà ta phải tính toán với một đứa tàn tật.

Giang lão phu nhân nghĩ thông suốt, lại đổi thành khuôn mặt tươi cười, đáp lại Giang Nguyệt: “Không thể nói như vậy được, dù sao Giang Trí cũng là em trai cháu, các cháu đều là người nhà họ Giang.”

“Vả lại ba cháu chỉ có cháu là con một, cháu còn là con gái, sau này kiểu gì cũng phải nhờ đến em trai cháu.”

“Bà đã già rồi, tranh thủ bây giờ còn có sức đi lại, phải bắc cầu quan hệ vì cháu và em trai cháu chứ.”



Giang lão phu nhân lải nhải độc thoại, Giang Trí nghe mà thiếu kiên nhẫn, lườm Giang Nguyệt, nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Ai thèm để ý cái đồ sao chổi này làm gì? Sau này nhà họ Giang chỉ có thể là của mình tao.”

Nó tự cho là mình nói nhỏ lắm rồi, nhưng vẫn bị Giang Nguyệt và Lục Chu cùng nghe được.

Giang lão phu nhân thấy cháu trai sốt ruột, nhíu mày vỗ mu bàn tay nó, liếc mắt nhìn ra hiệu.

Giang Nguyệt cong môi cười khẩy, đúng lúc Lâm mụ mang bánh ngọt lên, nhỏ giọng nói vào tai cô: “Tiên sinh bảo cô đừng chịu oan ức là được.”

Giang Nguyệt khẽ nhếch khóe miệng, đang định mở miệng thì đột nhiên bị Lục Chu kéo tay. Cậu gõ nhẹ lên bàn tay cô hai lần, thấp giọng nói: “Để anh.”

Giang Nguyệt trợn tròn mắt, nghi ngờ.

Hai người bọn họ lén lút, tất nhiên không thoát khỏi mắt Giang lão phu nhân. Giang lão phu nhân thấy Giang Nguyệt bị một đứa mồ côi cầm tay, bà ta trào phúng lườm một cái, lại tiếp tục lải nhải một mình.

“Nguyệt Nguyệt, hôm nay bà đến chủ yếu là muốn Tiểu Trí thân thiết hơn với cháu. Đợi ba cháu về thì bà sẽ đưa thằng bé đi.”

Nói xong, không quan tâm đến phản ứng của Giang Nguyệt, lập tức đứng dậy định rời đi.

“Chờ đã, tôi…”

Lời từ chối còn chưa nói xong, cô đã bị Lục Chu ngắt lời. Cậu gật đầu với Giang lão phu nhân, giọng nói nhẹ nhàng.

“Bà yên tâm, bọn cháu chắc chắn sẽ… chăm sóc Giang Trí thật tốt.”

Lục Chu đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ “chăm sóc thật tốt”. Mặc dù Giang lão phu nhân cảm thấy Lục Chu kỳ lạ, ánh mắt đảo qua mặt hai người Lục Chu và Giang Nguyệt, cuối cùng vẫn không nói gì, trực tiếp đi khỏi.

“Anh, anh…”

Thấy Giang lão phu nhân để Giang Trí ở lại, Giang Nguyệt tức giận đến mức nói năng lộn xộn, giơ tay muốn vung tay Lục Chu ra, nhưng trái lại bị cậu bắt lấy.

Đây là lần đầu tiên Lục Chu thấy công chúa nhỏ bùng nổ, cậu nở nụ cười trầm thấp, ghé đến gần tai Giang Nguyệt, thì thầm.

“Nguyệt Nguyệt ngoan, anh làm trứng mềm cho em ăn nhé?”