Quyển 1- Chương 45: Cho Đám Con Nít Trong Xóm Ăn Chung Với Cơm

Editor: Đào

Beta: Trốt Trốt

***

Dương Văn Lạc không sợ mọi người biết. Nếu sợ hãi, cậu ta sẽ chẳng bỏ buổi trình diễn để đến đây, ngay cả cái cớ cũng lười tìm.

Cậu dứt khoát đem mũ lưỡi trai gỡ xuống, “Quy trình nộp tiền bảo lãnh thế nào?”

Dưới ánh đèn mờ nhạt, các đường nét trên gương mặt cậu càng thêm đẹp mắt. Cam Tiểu La không phải fan hâm mộ, nhưng tốt xấu gì cũng từng nghe qua các bài đánh giá có liên quan đến cậu. Có người nói, nơi hoàn mỹ nhất trên gương mặt cậu là đôi mắt dài và hẹp, thời điểm nhìn vào người khác như có gợn sóng lưu chuyển, nhưng lại sinh ra cảm giác cấm dục lạnh lẽo.

Vì vậy, ngay cả khi kỹ thuật của cậu có tệ ra sao, vẫn có những nhà đầu tư lớn tranh nhau muốn cướp cậu ta.

“Điền… điền vào đơn bảo lãnh.” Cam Tiểu La có chút lắp bắp nói. Qua một lát, đến khi cậu đặt bút viết đơn thì cô nàng mới chợt nhớ: “Khoang đã…… Từ từ! Hiện tại em trai cậu không thể làm đơn bảo lãnh được.”

Đối phương nâng mắt lên. Tràn đầy không kiên nhẫn.

Bút ở trong tay bị cậu nắm chặt.

Đôi tay thon dài, cùng các khớp ngón tay rõ ràng.

Cam Tiểu La liếʍ môi, mới nghe cậu nói: “Gặp mặt?”

“…… Không thể.”

“Vậy giúp tôi chuyển một câu.”

“Cũng được.”

Cam Tiểu La cứ nghĩ cậu sẽ nói câu gì đó thắm thiết, giống mấy người thân tới thăm, chẳng hạn như “Đừng sợ cục cưng à, trong nhà nhất định sẽ nghĩ mọi cách cứu con trở về”.

Lại thấy cậu đứng dậy, thần thái lười biếng đem tay đảo quanh trên bàn, không có gì biểu tình.

“Khi chú mày trở về, bố sẽ cắt mày thành từng miếng nhỏ, trộn chung với vụn bánh mỳ, cho vào chảo chiên đến khi chín đều hai mặt, sau đó rải một chút bột ớt, đem cho đám con nít trong xóm ăn chung với cơm.”

Cậu nói một câu mà không hề ngừng lại, cuối cùng, hỏi cô: “Có thể chứ?”

Cam Tiểu La há hốc miệng: “……”

Cam Tiểu La: “Tất nhiên, tất nhiên rồi!”

——

Lúc Cam Tiểu La đi đến phòng thẩm vấn, cậu ấm nhị thế tổ* của nhà họ Dương gia còn không phục, đem cái tay bị trói đập ầm ầm trên bàn. Nghe người phụ trách ghi chép nói, hắn ta một chút cũng không muốn phối hợp, một là trầm mặc không nói, hai là to mồm nói “Bố mày thích thế”, làm mọi người xung quanh đau đầu một phen.

*Nhị thế tổ: con cháu thuộc hai đời.

“Cậu đi trước đi.” Đồng sự hướng cô vẫy tay, thời điểm tăng ca, mọi người đều xét theo khía cạnh hữu tâm vô tướng*.

* “Hữu tâm vô tướng – Tướng tự tâm sinh” (Có tâm không tướng – Tướng tự tâm mà sinh). Có nghĩa người có tâm như thế nào thì biểu hiện ra tướng mạo bên ngoài cũng như thế, có thể thông qua diện mạo bên ngoài để biết tâm lý và hành vi của một người.

Cam Tiểu La đi vào, Dương Văn Ý nhìn cô, tầm mắt lúc trầm lúc lãnh, điển hình cho thời kỳ phản nghịch của thiếu niên.

Cam Tiểu La: “Người nhà cậu vừa mới tới.”

Dương Văn Ý chậc một tiếng: “Cậu tôi sao? Biết sợ rồi à? Còn không mau thả ông đây ra.”

Cam Tiểu La không để ý tới hắn ta: “Không, là anh trai cậu.”

Dương Văn Ý nhíu mi lại.

Anh trai hắn chỉ lớn hơn hắn có 8 tuổi, nhưng xét về phương diện quản giáo, quả thực so với cậu còn nghiêm hơn.

Đôi khi, hắn sợ hãi người anh trai này hơn là ngưỡng mộ.

Từ sau sự kiện lần đó, hắn ta rõ ràng chưa làm gì hết. Cô gái kia đã xảy ra chuyện gì? Cuối cùng, chẳng ai biết được cô gái đã xảy ra chuyện gì, sử dụng ma tuý, còn nổi điên từ trên lầu nhảy xuống. Hắn cũng được tính là người bị hại mà, sau khi trở về còn bị giáo huấn một trận no xương.

Dương Văn Ý không đem khó chịu trong lòng biểu hiện ra ngoài. Nếu họ dám giở trò với hắn, hắn sẽ vênh váo đứng lên “Anh trai tôi vừa mới đến, mau đem lão tử thả ra.”

“Không, anh trai cậu đi rồi.”

Dương Văn Ý: “……”

“Anh ta nhờ tôi chuyển cho cậu một câu.”

Dương Văn Ý nghĩ thầm, mấy lời nói bậy này có nên tin không.

Cam Tiểu La nghiêm trang, đem câu bất biến của Dương Văn Lạc truyền đạt cho hắn ta.

Bất đồng chính là, cô nói xong mấy lời này, mặt đã nghẹn đến mức đỏ bừng.

Sau đó nhìn qua thiếu niên không dễ chọc kia, mặt cũng dần dần phồng đến đỏ bừng.

“Không đi! Không đi nữa!” Thiếu niên ồn ào bảo: “Sau này, cục cảnh sát chính là ngôi nhà thứ hai của tôi! Ai cũng đừng ép tôi đi!”

***