Đơn thuốc thứ 7

Tôi: "Vậy anh ấy có biết tớ thích anh ấy không nhỉ?"

Khang Kiều: "Rõ ràng như vậy mà còn không biết? Loại đàn ông đã ly hôn này là cáo già! Thích câu dẫn các cô gái nhỏ theo đuổi mình! Theo đuổi cũng sẽ không cho các cô gái thân phận rõ ràng, đơn giản là thích hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ được người khác theo đuổi.”

Tôi: "Bác sĩ Giang căn bản không phải loại người như vậy đâu. Tớ chưa từng thấy anh ấy đùa giỡn với y tá trẻ tuổi, các y tá cũng rất kính trọng anh ấy."

Khang Kiều: "Bởi vì em gái người ta đều biết rõ bản thân không không dễ dàng có mối quan hệ với anh ta cho nên không đi làm thiêu thân lao đầu vào lửa, chỉ có một mình cậu mù quáng nhào lên thôi.”

Tôi: "À đúng rồi! hôm nay anh ấy còn gọi tớ là bạn nhỏ đó!" Sau đó còn cố ý kèm theo biểu cảm "đáng yêu".

Khang Kiều: "Tâm trí của cậu đúng là xứng đáng với cái tên anh ta đặt cho cậu.”

Khang Kiều luôn ở bộ dáng hoài nghi, chúng tôi đều là sinh viên khoa tiếng Trung, và cô ấy là một trong bốn người của hội những cô gái trẻ điên cuồng yêu nước. Tôi chuyển đề tài sang một người bạn cùng phòng khác từ đầu đến cuối vẫn không lộ diện: "Hoàng Diệc Ưu đâu?”

Trương Tư Mẫn lập tức trả lời: "Chắc là đi ngủ rồi, mấy ngày nay cậu ấy bận tìm nơi để thực tập, ban ngày đều đi viết phỏng vấn.”

Quan hệ riêng tư giữa Trương Tư Mẫn và Hoàng Diệc Ưu, so với tôi và Khang Kiều thân thiết hơn nhiều. Ký túc xá bốn người chính là như vậy, hai người hai người chơi tốt mới có thể hình thành một cái cân hài hòa, không đến mức tranh cãi khắp nơi.

Trước khi tắt wechat, tôi tạm biệt họ: "Tớ cũng ngủ đây, ngủ ngon nha.”

Sáng hôm sau khoảng tám giờ rưỡi, chủ nhiệm Giang là người đứng thứ hai trong tòa nhà này, theo thông lệ dẫn các bác sĩ nhỏ có lý lịch còn thấp khác đến chỗ ông nội tôi kiểm tra phòng, cũng để lại một ít lời dặn của bác sĩ về phương diện ăn uống sinh hoạt, chăm sóc bảo dưỡng cơ thể.

Anh đứng cách giường không xa, đang nói chuyện với ông nội tôi. Khi anh đối mặt nói chuyện với người khác hay là khi lắng nghe người khác nói chuyện, đều sẽ nhìn thẳng vào người ta, tỏ ra có lễ nghĩa và tôn trọng người khác, mà tôi vẫn nhìn chằm chằm anh. Trong từ điển thành ngữ nên tạo ra một thành ngữ gọi là "Yêu không rời mắt", người không thể bắt được vào trong tày nhìn đều đặc biệt, cực kỳ đặc biệt tốt.

Phía sau bác sĩ Giang còn có hai ba nữ sinh, hẳn là sinh viên thực tập của đại học y khoa, tuổi còn trẻ thoạt nhìn không kém tôi bao nhiêu cả.

Nữ bác sĩ phụ trách giường bệnh của ông nội tôi cũng nằm trong số đó, bà đi về phía tôi, đưa cho tôi một mảnh giấy: "Cái này cho con.”

Tôi nhận lấy nhìn giấy trắng mực đen trên tờ thông báo xuất viện.

"Cầm cái thẻ bảo hiểm y tế của ông nội con lên phòng thu phí tầng một thanh toán là có thể tới đổi giấy chứng nhận xuất viện rồi đó con." Cô đứng dậy phía đám thực tập sinh kia cùng nói về tôi: "Cô bé này chắc hẳn là không kém các cháu bao nhiêu tuổi, là một nữ sinh tài giỏi ở khoa tiếng Trung"

Tôi cho rằng trong bệnh viện chỉ có y tá nhiều chuyện, không ngờ nữ bác sĩ Băng Thanh Ngọc Khiết như thế này cũng nhiều chuyện không kém.

Các thực tập sinh theo lời cô, bắt đầu xì xào bàn tán. Tôi liếc xéo ông nội tôi, nhất định là do cả ngày không có gì làm nên ồn đã đi gieo đồn lung tung.

Lặng lẽ ngước mắt lên, tôi vừa vặn nhìn thấy bác sĩ Giang cũng nhìn tôi. Mặt mày anh dài nhỏ, sinh ra thần thái thanh tú.

Có lẽ anh đơn giản giống như các bác sĩ ở phía sau vì đề tài đang chỉ hướng về phía tôi nên liền thuận tiện nhìn qua một chút.

Tôi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, trái tim lại bắt đầu dùng sức đập trong ngực, cảm giác không thoải mái bành trướng trong khoảnh khắc rót đầy tôi. Cảm giác khó chịu ngập ngụa tràn ngập tôi ngay lập tức. Có vẻ như tên trường đại học và khoa mà tôi học tương đối giỏi, không phải là một lời giới thiệu hay là một sự khoe khoang vẻ vang mà là sự phô trương đáng xấu hổ.

"Cháu đi trước, chúc ngài khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi." Tôi nghe thấy bác sĩ Giang khách sáo nói lời tạm biệt với ông nội, ông nội tôi cũng cảm ơn.

Tiếp theo chính là tiếng mọi người rời đi nhỏ dần, tiếng cửa bị đóng kín.

Cuối cùng cũng đi rồi. Tôi ngả lưng ra ghế, thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Mấy giây vừa mới nghiêng tai lắng nghe, trong đầu tôi lóe lên rất nhiều ý niệm, đây có thể là lần cuối cùng tôi và bác sĩ Giang chạm mặt, có lẽ sau này có thể tôi sẽ không gặp lại anh nữa, tôi có nên lập tức lao ra ngào xin số điện thoại hay không nhỉ?