Lúc sắp đến lầu một, bác sĩ Giang không xác định hỏi: "Em sẽ làm thủ tục xuất viện chứ?”
“Thủ tục nhập viện là do chính tay em làm đó." Có cảm giác chỉ số thông minh và kinh nghiệm đều bị sỉ nhục: "Sang năm sau em sẽ tốt nghiệp rồi.”
“Vậy là tốt rồi." Anh thay giọng điệu yên tâm.
Bác sĩ Giang dừng lại trước lối ra an toàn, không đi vào đại sảnh nữa: "Tôi chỉ có thể đưa em đến đây thôi." Anh giải thích nguyên nhân: "Chủ nhiệm dẫn đầu đoàn người bỏ việc bọn họ sẽ có ý kiến."
“Không phải anh sắp tan ca rồi sao?”
“Thật ra vẫn một lúc nữa." Hèn gì anh không đổi áo blouse trắng thành quần áo bình thường.
Đại sảnh người đến người đi, mở cửa đóng cửa, nên cho dù mở hệ thống sưởi thì nhiệt độ trong phòng vẫn hơi thấp. Tôi liếc nhìn áo sơ mi đen bên trong đồng phục của bác sĩ Giang, rít một ngụm khí lạnh: "Bác sĩ Giang, anh mau lên đi, nơi này lạnh quá, đừng để bị cảm lạnh.”
Trong mắt anh lập tức viết lên chữ cười, vừa nhạt vừa trầm, giống như một vệt mực trộn lẫn vào đồng tử, hòa tan ở bên trong, nhưng lại tồn tại rõ ràng không dễ dàng bị người khác xem nhẹ.
Bác sĩ Giang ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ cách đó không xa: "Lúc này không cần xếp hàng, đi đi." Ngay sau đó, anh ấy mới nói lời tạm biệt với tôi: "Tôi lên lầu trước.”
“Ừ, tạm biệt.”
Hai tay tôi đút túi, cọ một cái xoay người, đi tới cửa sổ xuất viện, bước chân của tôi rõ ràng cố ý chậm rãi, nhưng lòng bàn chân giẫm lên trên mặt đất đá cẩm thạch lại nhẹ nhàng muốn bay lên giống như thả Phật giẫm lên một đóa mây.
Dừng ở cửa sổ phục vụ, tôi nghiêng mắt nhìn về phía lối đi an toàn ở lầu một, bên kia tối om, bác sĩ Giang đã rời đi rồi.
Đại đa số người trong cuộc đời có thể có ngày rơi được nước mắt chân chính trọn vẹn cũng đã ít lại càng ít. Nhưng hôm nay đối với tôi, chính là một sự viên mãn. Rất thành công, sống không uổng phí, so với thời gian sống uổng phí càng không đáng kể.
Cho dù bắt đầu từ ngày mai, bác sĩ Giang cũng sẽ bắt đầu làm ngơ trước tiếng chuông hung dữ của tôi, đối với tin nhắn của tôi làm như không thấy. Nhưng ít nhất, ít nhất đêm giao thừa tôi hẳn là có thể nhận được tin nhắn chúc mừng năm mới của anh ấy rồi.
Ít nhất tôi cũng chiếm được một vị trí trong điện thoại di động cá nhân của anh. Chuyện này cũng đủ làm cho bản thân tôi vui vẻ.
Sau khi làm xong giấy chứng nhận xuất viện, bạn thân Khang Kiều cũng tới bệnh viện đón tôi đi ăn cơm, cô ấy vừa lấy được bằng lái xe cách đây một tháng nên cả ngày đều lái xe của mẹ cô ấy rêu rao khắp nơi.
Khang Kiều miệng đẹp miệng ngọt, nịnh nọt cuồng ma, còn là một Cự Vô Phách* trong học bá, hàng năm học bổng quốc gia. Cho nên ông bà nội tôi cũng đặc biệt thích cô ấy, nhìn thấy cô ấy liền cười thành một đóa hoa.
*nổi tiếng
Khang Kiều và tôi cùng nhau chặn taxi trước cửa bệnh viện, thu xếp ổn thỏa túi lớn túi nhỏ, đưa mắt nhìn xe taxi rời đi, mới quay đầu đi vòng về tòa nhà bệnh viện.
Khang Kiều không hiểu ý tôi, đưa tay chặn đường tôi: "Cậu về làm gì, còn chưa gọi điện thoại à?"
Tôi cũng hoàn toàn không vui đi biên soạn tin tức thân thể của ông nội tôi, ai sẽ đi nguyền rủa người thân trong nhà lại sinh bệnh, bình an khỏe mạnh quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Nhưng mà tôi vẫn cố gắng lấy giọng điệu của ông nội tôi viết nội dung của tin nhắn: "Ông nội tôi phó thác cho anh đó, ông thường xuyên khen y thuật của anh rất tốt." "Ông nội tôi nói sẽ tìm thời gian lại qua anh kiểm tra lại một chút." "Ông nội tôi đặc biệt nghe lời anh, gần đây rất chú ý ăn uống cùng tính tình nói." "Ông nội tôi..."
Ông tôi! Ông tôi! Những cái cớ này cũng rất giống là lấy cớ, tôi phiền não xóa đi xóa lại, đánh lại đánh, cuối cùng khung tin nhắn của tôi vẫn trở về trống rỗng, vẫn không gửi được tin nhắn nào.
Trời ạ, con đường này nên đi bao lâu, mới có thể đi tới "Bác sĩ Giang, tôi thật sự rất nhớ anh" a.
Tôi cảm thấy mình không thể tiếp tục như vậy nữa, tối chủ nhật tôi chợt nảy ra một ý tưởng.
Bác sĩ Giang nói: Tin tức không liên quan đến bệnh nhân, điện thoại anh ấy cũng sẽ không nhận, cũng sẽ không trả lời.
Vậy thì tốt rồi, tôi biến mình thành bệnh nhân của bác sĩ Giang, tôi muốn cho mình mắc một bệnh có liên quan đến khoa thần kinh. Sau đó đặt lịch vào thứ ba đến phòng khám chuyên gia của anh để gặp lại anh thêm một lần.
Tôi nhanh chóng mở laptop lên mạng, Baidu, tìm kiếm bốn chữ "khoa thần kinh".