Đơn thuốc thứ 9

“Muốn ạ!”

Một giây sau, có lẽ cũng không đến một giây, là lập tức, ngay lập tức, là nhanh như chớp, vội vàng có thể dùng hết tất cả các từ để hình dung. Tôi nghe thấy câu trả lời của mình, nó ở trong hành lang yên tĩnh đặc biệt rõ ràng, chính xác đó cũng là thanh âm trong lòng tôi.

Tôi như vẹt lột lưỡi lặp lại một lần: "Muốn!”

Ngay cả chính tôi cũng không biết tại sao phải như vậy, trong tiếng Trung, lặp đi lặp lại là một loại thủ pháp tu từ dùng để đạt được mục đích nhấn mạnh. Ngay cả trợ từ ngữ khí cũng không cần thêm nữa, nghe ra sự kiên trì chắc chắn.

Đây là cơ hội cuối cùng và tôi sẽ nắm chặt nó trong tay. Tôi bỏ tay trái vào túi áo lông, bày ra tư thế muốn lấy điện thoại di động ghi số, làm nổi bật ý đồ của tôi.

Mà tay phải của tôi, cũng lập tức mở ra trước mặt bác sĩ Giang, giống như đòi nợ. Tôi dùng ánh mắt nhắc nhở bút máy đang được gài trên túi áo bên ngoài của anh: "Hay là em dùng điện thoại để lưu số anh?”

Ngay cả tôi cũng bắt đầu cảm thấy mình quá càn rỡ.

Ánh mắt bác sĩ Giang nhìn về phía tôi cũng không có gì dao động, anh lấy điện thoại di động từ trong túi áo blouse trắng ra, giao vào lòng bàn tay tôi: "Em tự làm đi.”

Dứt lời, anh còn nhẹ nhàng thở ra một hơi, giống như có chút ý tứ bất đắc dĩ ở bên trong.

Tôi vội vàng dùng hai tay cầm điện thoại của anh ấy, anh ấy dùng Nokia 925 màu đen, không phải Android, cũng không phải iOS. Bên ngoài điện thoại di động còn có một cái túi chân không trong suốt, trong bệnh viện có nhiều vi khuẩn gây bệnh, có phải rất nhiều bác sĩ đều sẽ như vậy hay không?

Tôi cách màng nhựa ấn mở màn hình điện thoại di động, hình ảnh lập tức nhảy vào giao diện đơn giản mà sạch sẽ của window phone 8: "Sao anh không cài mật mã, anh không sợ người khác lén nhìn điện thoại của mình sao?"

“Bên trong cũng không có gì cả." Bác sĩ Giang đáp rất tùy ý: "Bọn họ nhìn chán cũng sẽ trả về thôi.”

Bác sĩ Giang thật sự không giống với những người khác. Tất cả mọi người đều liều mạng che giấu chính mình, nhưng anh lại bình thản thẳng thắn như vậy. Kỳ quái, khóe miệng của tôi lại bị một cỗ lực lượng ngọt ngào mà mừng thầm giương lên. Cứ như vậy cười tủm tỉm ở trong cột bấm số từng chạm từng chạm gõ vào số điện thoại di động của mình. Đặt một tên trịnh trọng lưu lại dấu ấn thần thánh gì đó. Mười một con số hoàn thành, tôi còn mặc niệm một lần xác định không sai, mới ấn nút trò chuyện.

Điện thoại di động của tôi lập tức vang lên chấn động mạnh trong túi.

"Xong rồi." Tôi tắt máy, vừa định trả lại di động cho bác sĩ Giang, suy nghĩ một chút lại rút tay về: "Em có thể lưu số điện thoại của mình vào người liên lạc được không?"

“Có thể." Từ lúc tôi bắt đầu câu hỏi, thái độ của bác sĩ Giang vẫn hòa hoãn chấp nhận.

Vì thế, tôi lại không kìm được vui mừng, thỏa mãn lưu mình vào danh sách người liên lạc của bác sĩ Giang xong mới trả lại điện thoại di động về chủ nó.

Anh nhận lấy nhìn: "Bạn nhỏ?”

“Lúc trước anh đã gọi em như vậy." Tôi làm như thật giải thích lý do, cũng lấy điện thoại di động của mình ra: "Đây là vì phối hợp với thói quen và sở thích của anh.”

Anh có thể không biết tên tôi, nhưng anh nhất định phải nhớ rằng mình đã từng gọi một cô gái là ‘bạn nhỏ’. Tôi nghĩ trong đầu.

Bác sĩ Giang nghe xong lời giải thích của tôi, khẽ mỉm cười, không có ý kiến gì chỉ ấn tắt màn hình đặt điện thoại vào trong túi.

Tôi vui mừng khôn xiết vùi đầu lưu số điện thoại di động của bác sĩ Giang, cũng len lén dùng ánh mắt đánh giá anh vài lần. Hình như anh hoàn toàn không có hứng thú với việc tôi lưu tên anh là gì, du͙© vọиɠ rình mò hoàn toàn bằng không. Anh nghiêng đầu nhìn chăm chú vào cửa sổ nhỏ trên hành lang, sườn mặt đẹp mắt, làn da sạch sẽ của anh được một tia sáng lác đác chiếu vào làm nhìn vào có cảm giác nhu hòa lòng người đều muốn tan biến.