Chương 2

Khi Giang Nhan tỉnh lại, chân tay bị trói, đôi mắt bị người ta bịt kín, không thể di chuyển.

Cô biết mình vẫn đang ở nhà, đang nằm trong bồn tắm, nước từ vòi hoa sen xối thẳng vào mặt cô, nhiệt độ không cao, nhưng tiếng nước dội liên tục vào mặt khiến cô rất khó chịu.

Cũng may miệng không bị bịt kín.

Tất cả rượu Giang Nhan uống tối nay đều bốc hơi hết, một cơn ớn lạnh chạy từ lòng bàn chân lêи đỉиɦ đầu, sống lưng cô lạnh toát.

Đối phương là ăn trộm hay có ý định trả thù, hiện tại cô vẫn chưa đoán được.

Cho dù xuất phát từ nguyên nhân nào thì tình hình hiện tại cực kỳ bất lợi cho cô.

“Anh là ai?” Cô hỏi, giọng nói khàn đi.

Không có ai trả lời.

Cô vểnh tai lên, cẩn thận phân biệt tiếng động trong phòng tắm, nói: “Tôi biết anh vẫn ở đây.”

Nhưng vẫn không có âm thanh.

Giang Nhan bình tĩnh, tiếp tục nói: “Anh muốn cái gì?”

Đợi một lúc, vòi hoa sen đột nhiên tắt, tiếng nước biến mất, cô mới có thể thở phào.

Tầm nhìn bị chặn, giống như một con thú bị mắc bẫy, khiến Giang Nhan sởn tóc gáy.

Cô luôn nhạy cảm và tinh tế, có thể phát hiện ra những chi tiết nhỏ nhất, điều này có thể phát huy hết lợi thế của cô trong công việc, nhưng trong hôn nhân và các khía cạnh khác, nếu cô không xử lý tốt thì điều đó sẽ biến thành lưỡi dao sắc bén làm tổn thương người khác, cũng làm tổn thương chính mình.

Trước đây, chỉ cần một sự thay đổi nhỏ trong nhà, cô cũng có thể nhạy bén phát hiện, nhưng hôm nay, đi từ phòng khách đến phòng tắm, vậy mà cô không phát hiện ra điều gì khác thường.

Rượu khiến cô tê liệt, mất đi cảnh giác, thậm chí còn không phát hiện có một tên trộm lẻn vào nhà, trốn ở trong phòng tắm.

Tuy nhiên, lúc này xem xét cũng vô ích, cô bị người ta trói trong bồn tắm của nhà mình, hoàn toàn không biết mục đích của đối phương là gì.

Thoát khỏi tình trạng hiện tại là chuyện cần làm duy nhất.

Nỗi sợ hãi theo bản năng tự nảy sinh, Giang Nhan vẫn còn tính là bình tĩnh, đối phương không gϊếŧ chết mình, hoặc làm ra hành động quá đáng, vì vậy cô có thời gian để suy nghĩ một cách cẩn thận.

Bỏ qua chuyện an ninh nơi này rất tốt, cô làm việc thận trọng, cửa nhà có hai mật khẩu, được cài đặt phức tạp, không liên quan gì đế ngày sinh nhật của cô hay bất kỳ ngày nào liên quan đến cô, muốn giải được nó không phải chuyện dễ.

Đối phương hoặc cực kỳ hiểu cô, hoặc đang theo dõi cô, điều sau rõ ràng không đúng.

Bịt mắt, còng tay, còng chân này không phải vật bình thường, chỉ cần động đậy một chút thôi, cơ thể sẽ giống như bị điện giật, cô cố nén đau đớn, ngẩng đầu về phía của, thử đàm phán: “Anh muốn cái gì? Chúng ta có thể thương lượng.”

Đối phương vẫn không đáp lại, nhưng Giang Nhan nghe thấy tiếng mở thử gì đó, dựa vào âm thanh, cô nhận ra đó là thanh sô cô la cô đặt trong tủ lạnh, cô vội vàng ngăn lại: “Đừng ăn!”

Tiếng xé vỏ đột nhiên dừng lại.

“Tôi đã xịt thuốc côn trùng vào trong.” Trái tim của Giang Nhan treo trên cổ họng, cô giải thích: “Chồng của tôi rất thích ăn loại sô cô la này, anh ấy mua rất nhiều. Khoảng thời gian trước, trong lúc tức giận, cô đã phun thuốc côn trùng vào trong đó. Nhưng anh ấy không bao giờ về nhà nữa, cũng không ai lấy nó đi.”

Nói tới đây, Giang Nhan mím môi chế giễu.

Bây giờ nghĩ lại, khoảng thời gian đó thật là nực cười, giọng nói khản đặc, thậm chí còn nảy sinh cảm xúc muốn gϊếŧ người, nhưng dù có làm gì đi nữa thì cũng vô ích.

Cuộc hôn nhân này đã kết thúc, không có khả năng quay lại.

Càng buồn cười hơn chính là, cô lại đi ngăn cản một tên trộm ăn thanh sô cô la này, hiện tạ người sắp chết là cô, vậy mà cô còn quan tâm đến sự an nguy của người xấu.

Trong phòng tắm im lặng.

“Cô không sợ à?” Cuối cùng đối phương cũng mở miệng, giọng nói giống hệt với Diêu Chấn.

Nếu không phải Giang Nhan và Diêu Chấn là vợ chồng nhiều năm, căn bản sẽ không nhận ra đây không phải cùng một người.

Người này giỏi bắt chước giọng nói của người khác, kỹ năng bắt chước rất cao.

Giang Nhan xác định, người này chắc chắn quen biết bọn họ.

“Sợ.” Giang Nhan trở nên tự tin hơn, thành thật nói, “Cho nên tôi thương lượng điều kiện với anh.”

Người đàn ông lại im lặng, mất đi thị giác, thính giác và khứu giác của Giang Nhan trở nên nhạy cảm hơn, cô cảm nhận được người đàn ông đang tới gần, hơn nữa dựa vào hơi thở của anh, cô xác định anh đang cúi đầu đánh giá mình.

“Anh ra điều kiện trước đi, chỉ cần tôi có thể đáp ứng thì có thể thương lượng.”

“Cô thật sự ba mươi mấy tuổi à?” Người đàn ông đột ngột hỏi.

Giang Nhan sửng sốt một lúc, đáp lại: “Đúng vậy.”

“Không giống.” Người đàn ông nói, “Cô rất đẹp.”

Giang Nhan mím môi, một lúc sau mới trả lời: “Cảm ơn.”

Giang Nhan nghe thấy tiếng đồ vật được đặt xuống, sau đó người đàn ông bước đi, tiếng sột soạt vang lên, người lại đi về phía mình.

Lúc chiếc kéo kề sát cổ, hơi thở của Giang Nhan cứng đờ, toàn thân lạnh toát.

Nhưng trái với dự đoán của cô, kéo không đâm vào cổ họng của cô mà là từ cổ họng đi xuống dưới, cắt quần áo của cô.

Nghe thấy tiếng quần áo bị cắt, lông tơ của Giang Nhan dựng đứng, cơ thể nổi da gà.

Một cảm giác sợ hãi bao trùm lấy cô.

Tay người đàn ông lơ đãng lướt qua bụng cô, mềm mại và gầy gò.

Giang Nhan đại khái đánh giá được, người này còn trẻ.

Toàn bộ quần áo trên người bị cởi sạch, ngay cả qυầи ɭóŧ cũng không may mắn thoát khỏi.

Tuy nhiên, lúc này Giang Nhan không còn cảm thấy xấu hổ nữa, cơ thể cô run lên vì sợ.

Cô không đoán được hành động tiếp theo của người đàn ông này là gì, vì vậy cô mạnh mẽ bình tĩnh, run rẩy hỏi: “Anh quen Diêu Chấn?”

Không phải câu hỏi mà là gần như khẳng định.

Người đàn ông không trả lời, anh rửa sạch cơ thể của Giang Nhan, ôm cô đi ra ngoài phòng tắm, đặt lên bàn phòng khách.