Chương 8: Song tu cùng sư huynh đi

Tần Sương lại bắt được tay áo y: “Sư thúc, chúng ta muốn ăn ngay bây giờ!”

“Không được, buổi chiều ngươi đã ăn quá nhiều.”

“Ngày mai ta lại nấu cho các ngươi ăn.”

Tần Sương lập tức nói: “Ta sẽ không về, ta muốn ở đây, có thể không Thất sư thúc?”

Lục Hào trìu mến bế hắn lên, nhéo mũi hắn: “Đương nhiên có thể, tiểu bảo bối.”

Úc Ẩm trừng hắn, chỉ cảm thấy Lục Hào hiện tại nói chuyện càng ngày càng nhẹ nhàng.

“Ta nói cho sư tôn ngươi một tiếng là được.”

Sau đó lấy truyền âm phù ra nói tình huống, chỉ thấy nó bay đi, ở bên cạnh sân ngừng vài giây không ngừng xoay quanh, lúc này mới tiếp tục lảo đảo lắc lư bay xa.

Lục Hào nghi hoặc gõ trán, truyền âm phù cũng sẽ lạc đường sao?

Nhìn hai đứa nhóc dơ hề hề, y bắt đầu đưa hai đứa đi tắm, Lục Hào dựa vào bên cạnh ao nghỉ ngơi, hai người bọn họ ở trong hồ nước bơi kiểu chó, khiến y bật cười, cũng không biết học ai.Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Cự Tuyệt Làm Pháo Hôi - Chương 8: Song tu cùng sư huynh điNhìn cái đuôi dài trong nước, thế mới biết Tần Sương thế mà lại là một con hổ, thật đúng là hoàn toàn không nhìn ra được.

Đến giờ ngủ, y nằm một bên, Tần Sương nâng tay không ngừng chọc vào người y, Lục Hào vì muốn Úc Ẩm gia nhập với bọn họ, duỗi tay đi chọc hắn, rốt cuộc lần đầu tiên nghe thấy tiếng cười của tiểu đồ đệ.

Cũng có chút bộ dáng của trẻ con.

“Trên người ngài thơm quá…” Tần Sương ngửi ngửi: “Sư thúc, nguyên hình của là gì? Là bông hoa sao?”

Úc Ẩm cũng tò mò ngó qua, ở chung lâu như vậy, hắn xác thật cũng không biết y rốt cuộc là gì.

Lục Hào gõ trán hắn: “Không nói cho ngươi biết.”

Cuối cùng bị hai tên nhóc đẩy qua đẩy lại, thật sự là chịu không nổi, muốn cưỡng chế đầu của hai tiểu quỷ nhanh chóng đi nghỉ ngơi, y cũng ngủ thϊếp đi.

Trong phòng được làm ấm vách tường, giường cũng trở lên ấm áp dễ chịu, cả người đều rất thoải mái.

Úc Ẩm ở trong bóng tối ngồi dậy, mơ hồ nhìn thân ảnh Lục Hào, hắn rõ ràng cảm nhận được sự khác lạ.

“Ngươi rốt cuộc là ai.”

Úc Ẩm thấp giọng lẩm bẩm tự nói, cau mày.

Cảm giác vừa quen thuộc lại xa lạ, làm hắn có chút không hiểu ra sao.

Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, có thể khiến cho một người trở nên phức tạp như vậy.

Nhìn hai người ngủ đến không còn biết trời đất. Úc Ẩm lại nằm xuống nhìn trần nhà, trong đầu lại không tự chủ được nghĩ đến mấy chuyện hôm nay.

Tuy rằng đa số là bị Lục Hào cưỡng bách làm rất nhiều chuyện, nhưng ngoài ý muốn lại rất thú vị, hắn cũng từ trong đó cảm nhận được rất nhiều thú vui.

Trước giờ hắn chưa từng được cảm nhận qua thứ được gọi là, tuổi thơ.

Ngày hôm sau.

Hai đứa nhóc ăn xong sủi cảo, Lục Hào dùng hai cái ống trúc làm ly, một cái dùng linh lực khắc hình rồng nhỏ, một cái khác là hình con hổ ngây thơ chất phác, mặc dây lưng vào hai bên, để cho bọn họ đeo lên .

Nước trái cây đựng bên trong, tiện cho hai đứa uống trên học đường.

Đáng yêu, rất đáng yêu.

Lại chuẩn bị rất nhiều quả khô, để cho bọn họ phân cho các tiểu bằng hữu khác.

Lục Hào vỗ vỗ tay, chờ lúc nào đó, y sẽ làm ba lô nhỏ, đeo trên lưng khẳng định nhìn sẽ càng ngoan ngoãn.

Tiễn nhóm tiểu đồ đệ đi, Lục Hào nhìn rừng trúc cạnh Điện, vung tay lên nháy mắt đã dư lại một mảnh bùn đất.

Y vừa lòng gật đầu: “Đất phì nhiêu như vậy, không trồng rau thì đáng tiếc.”

Sau đó bắt đầu chuẩn bị cơm chiều, tới giữa trưa cảm thấy không có tinh thần, liền ngủ một lát rồi tiếp tục làm, lặp lại vài lần như thế, gần tới buổi chiều đều đã chuẩn bị xong.

“Tiểu thất! Sư huynh tới rồi đây!”

Trong tay Vi Tắc Minh cầm một cái bình ngọc đưa cho y: “Đây, Linh Dịch.”

Lục Hào nói lời cảm tạ nhận lấy, nhỏ vài giọt vào thùng nước bên cạnh, thứ này ngày thường đều dùng để tưới linh thảo, Vi Tắc Minh tò mò: “Đệ muốn làm gì.”

Liền thấy Lục Hào mang theo một cái thùng cùng rổ, xoay người cười với hắn: “Sư huynh, hẳn là huynh tương đối có kinh nghiệm với cái này.”

Vi Tắc Minh không rõ nguyên do đi qua nhìn, cách rổ phân vài bước, thăm dò từng viên hạt giống nhỏ, hoàn toàn không cảm nhận được linh lực tồn tại.

“Đệ đây là?”

Lục Hào kéo hắn đi đến trước mảnh đất trống: “Là hạt giống thức ăn, phiền sư huynh giúp đệ rãi ra chút, có thể chứ?”

Vi Tắc Minh rống giận: “Lục Hào! Đệ được một tấc lại muốn tiến một thước đúng không!”

“…… Khụ, khụ khụ……”

Vừa thấy y ho khan, âm thanh Vi Tắc Minh liền nhỏ xuống: “Được được, đệ không cần kích động, huynh làm.”

Lục Hào vỗ về ngực suy yếu gật đầu, diễn mỹ nhân bệnh nặng.

Nhìn hắn tay cầm cuốc, ngồi xổm bên kia bắt đầu cuốc đất, y nâng tay áo lên che miệng trộm cười.

“Cảm ơn sư huynh.”

Vi Tắc Minh rầu rĩ ừ một tiếng.

Lục Hào lúc này mới bắt đầu lấy nồi, sau đó đặt ở phía trên bếp lò chậm rãi hừng nóng.

Thừa dịp Lục Hào nấu ăn, Vi Tắc Minh nhỏ giọng lấy Minh Đồng ra, từ khuỷu tay trộm lộ ra, chiếu lên người y.

Ánh sáng trắng nhẹ hiện lên, thấy vẫn là Lục Hào, không có chút nào khác. Hắn hung hăng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới thanh thản ổn định bắt đầu trồng rau.

Làm xong mọi thứ, Lục Hào vén tay áo cùng vạt áo lên, ngồi xổm bên cạnh Vi Tắc Minh, dùng gáo múc nước trong thùng, tưới những cái hố nhỏ đã chôn hạt giống.

“Đệ đừng làm, ngồi nghỉ ngơi đi.”

Lục Hào lắc đầu: “Đệ với huynh cùng làm, sẽ nhanh hơn rất nhiều.”

Vi Tắc Minh nhìn nồi lẩu của y, bên cạnh bày mười mấy cái dĩa, đều là chút rau dưa cùng thịt: “Thân thể này của đệ không thể so với trước, đừng tiếp tục mù quáng, những lời trước kia huynh từng nói, cũng không thể chắc chắn, có lẽ…… Sẽ ngắn hơn so với dự đoán.”

Tay đang tưới nước của Lục Hào dừng lại, không chỉ không cảm thấy buồn, ngược lại còn tràn ngập tích cực: “Thân thể của đệ đệ biết rõ, hơn nữa, càng biết sinh mệnh của mình có hạn, càng là nhàn nhã hơn.”

“Mấy năm nay mơ màng hồ đồ, phụ lòng quá nhiều người.”

“Còn có Tiểu Ẩm Nhi, hắn đến Côn Luân cũng chưa được ngày nào vui vẻ, đệ muốn, dùng tất cả năng lực của mình đối xử tốt với hắn.”

Đôi khi biết một thứ sắp mất đi, mới có thể càng làm cho người ta quý trọng.

“Hai người các ngươi nói gì đó.”

Hai người quay đầu lại, liền thấy Bùi Nhất Minh cùng Tả Khâu Song đã tới, mỗi người ôm một đứa nhỏ.

Ánh mắt Bùi Nhất Minh chạm Vi Tắc Minh, thấy hắn gật gật đầu, biểu tình lúc này mới chân chính tự nhiên, đi đến bên cạnh bọn họ, không chút do dự ngồi xổm xuống, cũng giúp xới đất.

Vài người toàn bộ tụ lại, không lâu đã làm xong.

Lục Hào rửa tay tiếp đón mọi người, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng lạnh căm căm, quay người lại liền thấy một mảnh góc áo trắng tinh.

Tầm mắt dần dần hướng lên trên : “Hoán, Hoán Thanh? Sao ngươi lại tới đây.”

Lãnh Hoán Thanh trên cao nhìn xuống y: “Không phải sư huynh kêu ta tới sao? Ngươi không chào đón?”

Lục Hào ha ha: “Nào có nào có, thật sự hoan nghênh!”

Y nắm tay Úc Ẩm, dắt vào phòng lau khô.

Lục Hào còn đang buồn bực, trước kia Lãnh Hoán Thanh xem mình là ôn thần tránh còn không kịp, hiện tại lại còn chủ động tới.

Thấy y thất thần, Úc Ẩm bỗng nhiên mở miệng: “Sư tôn vui sao?”

Lục Hào hoàn hồn: “Hả?”

“Nhìn thấy Lãnh sư thúc, sư tôn hồn bay phách lạc.”

Y bật cười: “Nói hươu nói vượn, con nít ngươi biết cái gì.”

“Hiện tại sư tôn đều không thích ai, chỉ thích Tiểu Ẩm Nhi nhà ta.”

Úc Ẩm rũ mắt, mặt vô biểu tình gật đầu.

“Tiểu thất, huynh có việc muốn nói với đệ.” Bùi Nhất Minh bỗng nhiên đi đến.

Lục Hào đứng lên, đi theo hắn vào trong phòng.

“Tiểu thất, trước sư huynh có nói, bất luận phải trả cái giá nào, huynh cũng sẽ chữa khỏi cho đệ.”

Lục Hào nghe không hiểu: “Sao bỗng nhiên lại nói cái này.”

“Hiện tại chỉ có một biện pháp, có thể giúp thân thể đệ hồi phục.”

“Chính là, song tu với huynh.”

???

Lục Hào trực tiếp hóa đá, hận không thể dùng sức ngoáy lỗ tai, xem mình có bị ảo giác không.

Trong truyền thuyết, dùng bạch bạch bạch trị bách bệnh, tăng tu vi chẳng lẽ là thật sự?!

Bên tai Bùi Nhất Minh phiếm hồng, nắm tay thành quyền ho nhẹ một tiếng, che đi xấu hổ của mình: “Chính là, chính là như vậy.”

Một cổ không khí ám muội bốc lên giữa hai người.

Ngón tay Lục Hào ngón khẽ nhúc nhích: “Sư huynh……”

Bùi Nhất Minh như muỗi kêu: “Miểu Miểu.”

“Đệ cự tuyệt.”

Bùi Nhất Minh sửng sốt: “Đệ, vì sao? Đây chính là phương pháp giúp đệ sống sót.”

Lời trước kia Vi Tắc Minh nói, Long tộc Phượng tộc đều có thể giúp Lục Hào, nhân Phượng sẽ niết bàn*, Long tộc sẽ lột xác thành Long Thần, ở trong khoảng thời gian này dùng phương pháp song tu, là vì gân cốt quan trọng nhất của đạo lữ cùng linh mạch.

Bùi Nhất Minh sớm đã niết bàn qua, nếu thật sự muốn cùng Lục Hào dùng biện pháp này, vậy chỉ có thể trước đem tu vi giáng xuống, lại lần nữa tiến hành niết bàn.

Nhưng hắn là Chưởng môn Côn Luân, làm như vậy sẽ vô cùng mạo hiểm.

Lục Hào vắt hết óc: “Sư huynh, đệ vẫn luôn xem huynh là đại ca của đệ, từ nhỏ huynh đều mang theo ta, bỗng nhiên làm như vậy, không được không được, đệ không được.”

Tình cảm Bùi Nhất Minh đối với y, làm sao không phải là huynh đệ chứ.

Chỉ là vì cứu mạng Lục Hào, hắn thật sự đã muốn trả bất cứ giá nào.

Thế cho nên sau khi song tu, về sau quan hệ giữa hai người nên là gì, hắn cũng không dám nghĩ tới.

Ý niệm hiện tại, cũng chỉ có chữa khỏi cho Lục Hào.

“Sư huynh, hai chúng ta thật sự không được.” Không nói đến chuyện này căn bản không được, chỉ nói nếu y đồng ý, lấy trạng huống thân thể này, khẳng định là sẽ bị đè.

Huống hồ ở trong lòng y, loại chuyện này như thế nào cũng phải cùng người mình thích mới có thể làm. Đừng nói cùng với người quen Bùi Nhất Minh này, hay cùng người xa lạ khác y đều không chấp nhận được.

Ngẫm lại hình ảnh đại sư huynh thẳng thắn thành khẩn, y cũng phải vỗ tay “Bệnh”…

Cả người y giật nảy, lông tơ dựng hết lên, đáng sợ đáng sợ.

“Sư huynh, thật sự không cần vì đệ mà như vậy.”

Bùi Nhất Minh vốn dĩ đã dần bình tĩnh, nghe được lời này của y, lập tức bùng phát tức giận: “Lục Miểu Miểu! Đệ không muốn sống nữa đúng không!”

“Đệ không làm cũng phải làm.”

“Nếu huynh dám cưỡng bách đệ, đệ sẽ lập tức tự sát.”

“Lục Hào!”

Y cũng không cam lòng yếu thế: “Sư huynh!”

Bùi Nhất Minh tức giận đến nâng tay lên, cuối cùng chỉ hung hăng chọc vào cái trán của y: “Ngang bướng hồ đồ, nếu đệ chết, bọn ta phải làm sao bây giờ!”

Nhìn dáng vẻ này của hắn, Lục Hào há miệng thở dốc yết hầu khô khốc: “…… Đệ không muốn.”

Bùi Nhất Minh ôm lấy y thở dài: “Sư huynh biết, huynh không nên mắng đệ như vậy.”

Lục Hào nói tiếp: “Chỉ là, đối với chuyện này, đệ cũng có suy nghĩ của bản thân, hai chúng ta… Về sau sẽ ở chung như thế nào.”

“Hơn nữa, đệ thật sự không đau lòng.”

“Có thể sống vài thập niên này, đệ đã thỏa mãn, so với người thường đã là quá tốt.”

“Nhân sinh không nên lấy dài ngắn tới nói, mà là sống có ý nghĩa hay không.”

Lục Hào tự mình cảm thấy, mấy chuyện mấy ngày nay làm, còn nhiều hơn so ba năm trong quá khứ.

Việc song tu, tạm thời ném sang một bên đi.

Bùi Nhất Minh nghe y nói như vậy, chỉ thở dài thật sâu.

Úc Ẩm đứng ở ngoài cửa, nghe tin tức kinh thiên này, trong lòng sông cuộn biển gầm.

Quan hệ của mấy sư huynh đệ bọn họ, sao lại rắc rối phức tạp như vậy.

Hơn nữa, Lục Hào rốt cuộc bị bệnh gì.

Mà cần Bùi Nhất Minh làm như vậy.

Chuyện này so với đời trước, hoàn toàn không giống nhau.

Đang nghĩ ngợi, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, ngẩng đầu liền cùng Vi Tắc Minh bốn mắt nhìn nhau, Vi Tắc Minh phất tay.

“Con nít ở chỗ này làm cái gì, mau đi ra ngoài chơi!”

Thanh âm này kinh động đến hai người bên trong, Lục Hào vội đi ra, mới phát hiện Úc Ẩm thế mà còn đợi ở chỗ này.

Khuôn mặt già không nhịn được đỏ lên, nhưng nghĩ Úc Ẩm hẳn là không biết song tu là có ý gì.

“Sao còn ở chỗ này, đi tìm Tiểu Sương đi.”

Úc Ẩm nhỏ nhỏ đáp được, sau đó cũng không quay đầu lại mà chạy mất.

Vi Tắc Minh lúc này mới hỏi: “Các ngươi nói chuyện sao rồi?”

Bùi Nhất Minh lắc đầu.

“Vì sao?”

Lục Hào đỡ trán: “Đừng nói nữa, đệ với đại sư huynh… Sao có thể?”

Vi Tắc Minh gõ một cái lên đầu y: “Sao lại không được! Có thể sống sót, so với bất cứ thứ gì cũng quan trọng hơn!”

“Cùng lắm là chúng ta không nói, ai sẽ biết hai ngươi song tu chứ?”

“Bằng không, đệ muốn để huynh tới đúng không.”

Lục Hào: “…… Huynh, đang nói giỡn đi.”

Cùng Vi Tắc Minh song tu, vậy mỗi ngày với y khẳng định đều là ác mộng.

“Đệ thật sự không muốn! Sư huynh, hai người các ngươi cũng đừng ép đệ.”

Y không rõ, chính mình sẽ đến mức này, vì chữa bệnh mà cần thiết phải…

Không đáng.

Vi Tắc Minh hung tợn muốn dùng thủ đoạn: “Nếu không nghe lời, cũng chỉ có thể sử dụng biện pháp mạnh, đến lúc đó đem ngươi nhốt vào phòng tối, huynh cùng đại sư huynh…”