Chương 9: Mềm không, thoải mái chứ

Ta đệch! Người này thật đáng sợ! Đây là ép người quá đáng —— a!

“ Đệ liền tự bạo!” Lục Hào rống giận.

Bùi Nhất Minh chụp lấy bả vai Vi Tắc Minh: “Đừng nói nữa.”

Quay đầu nhìn Lục Hào: “Chúng ta giúp đệ tìm một người thích hợp là được? Sẽ phù hợp, khẳng định là đệ sẽ đồng ý.”

Không phải như nhau sao?

“Sư huynh trước tiên cho đệ chút thời gian đã, hiện tại đệ chỉ muốn chiếu cố Úc Ẩm, sau một đoạn thời gian đệ sẽ đi ra ngoài, gặp được người nhiều, có lẽ sẽ mang về cho các huynh nhìn một cái.”

Vi Tắc Minh không yên tâm, tận tình khuyên bảo: “Đừng tùy tiện mang về.”

“Đệ không thể ra khỏi môn, bên ngoài rất nhiều người xấu, đi đến nơi nào cũng phải mang theo vài phần cảnh giác. Còn có, trước khi xác định quan hệ, nhất định phải hỏi hắn xem là Long tộc hay Phượng tộc!”

“……”

Lục Hào trước tiên đáp ứng: “… Đệ đã biết.”

Y dẫn đầu nói sang chuyện khác, tiếp đón bọn họ ra ăn cơm: “Bắt đầu ăn thôi, bắt đầu ăn thôi.”

Một phen kéo người đi: “Làm người, không phải vui vẻ là quan trọng nhất sao!”

Lục Hào cầm túi Càn Khôn đưa cho Bùi Nhất Minh, hắn cúi đầu liền thấy, bên trong đều là cây trúc.

Cùng Vi Tắc Minh nhìn nhau, lắc đầu bất đắc dĩ thở dài.

Được rồi, trước tiên cho y một ít thời gian.

Nếu thật sự không tìm được, dù sao còn có hai người bọn họ có thể tuyển cung cho Lục Hào.

Lại không được, từ giờ trở đi, hắn phải tìm biện pháp tạo thân thể, bảo đảm gấp ba lần.

Lục Hào tóm lại là không chết được.

Tả Khâu Song ngồi ở trên xích đu chơi với mấy đứa nhỏ, thấy bọn họ đi ra, liền đứng lên bày chén đũa.

“Kẻ cắp vô sỉ, hãy nhận lấy cái chết!”

Trong tay Hoa Thiều Vân cầm một bảo kiếm, bỗng nhiên vụt tới xông thẳng đến trước mặt Lục Hào, kiếm trong tay chợt lóe, đối diện mặt Lục Hào.

Mấy người rõ ràng nhìn ra, ngay sau đó, bọn họ lập tức hội tụ sát chiêu trong tay, chuẩn bị hất bay kiếm của Hoa Thiều Vân.

Giá trị vũ lực của Lãnh Hoán Thanh tối cao, khi mọi người còn chưa phản ứng lại, kiếm đã đặt ở trên cổ hắn.

Hoa Thiều Vân hiện tại đã không rảnh lo Lục Hào, hắn mãn nhãn si mê nhìn người nam nhân trước mặt này: “A Thanh……”

Mắt Lãnh Hoán Thanh giật giật, bỗng nhiên một trận lạnh lẽo, kiếm có chút cầm không nổi, nổi da gà toàn thân.

Bùi Nhất Minh lạnh giọng chất vấn: “Thiếu cung chủ, đây là ý gì, nếu không có lời giải thích hợp lý, ta nghĩ Huyền Thiên Cung sẽ không còn để ý ngươi nói cái gì nữa.”

Hoa Thiều Vân tươi cười: “Không phải không phải, ta cho rằng Lục Hào bị đoạt xá, ta đây không phải thử tìm thật giả sao.”

Nói xong liền giơ kiếm trong tay lên đưa cho mọi người xem, đây là bội kiếm Huyền Ẩn của Phó cung chủ, công dụng giống với Minh Đồng của bọn họ.

Chỉ là, Hoa Thiều Vân này còn làm trò tước mặt mọi người, gọn gàng dứt khoát làm.

Lục Hào xấu hổ, vô ngữ.

“Ca ca! Sao huynh trộm kiếm của Tề thúc thúc! Đã lớn như vậy, có thể dùng đầu chút không.” Giọng nói rơi xuống, một thiếu nữ mặt trái xoan hồng y đi tới, bắt lấy tay Hoa Thiều Vân, không ngừng cúi đầu xin lỗi.

Bộ dáng Hoa Thiều Linh khom lưng, thuần thục đến làm người đau lòng.

Hoa Thiều Vân còn nói chuyện như tên ngốc: “Không có việc gì muội muội, bọn họ không để trong lòng.”

Lục Hào tức giận: “Chỉ có một mình ngươi không để trong lòng, ngươi rốt cuộc ở chỗ này làm gì! Ngày nào cũng thế.”

Thốt ra lời này xong, mọi người đều không nói gì nhìn y.

Tần Sương nói: “Bởi vì hai tháng sau chính là Tiên Minh, Tiểu cung chủ là tới tham gia, tạm thời sẽ ở nơi này trước.”

Con nít đều biết, chỉ có y không biết.

Lục Hào chột dạ sờ sờ cái mũi, vừa vặn thấy Úc Ẩm đang ngẩn người, cho rằng tiểu gia hỏa bị dọa, y đem người bế lên: "Không có việc gì, đừng sợ.”

Úc Ẩm trầm mặt, nhiệt độ trên cơ thể Lục Hào rõ ràng chính xác truyền tới, nhưng hắn lại cảm thấy như rơi vào động băng. Người này vẫn vậy, nhưng vì sao lại đối xử tốt với hắn như thế.

Hắn chưa bao giờ thích thú với sự dịu dàng của y bây giờ, hắn chỉ nghĩ đến, là chính mình có thứ gì có thể cho Lục Hào.

Hắn không muốn, cũng không dám hy vọng xa vời được Lục Hào chân thành đối xử.

Vậy chỉ còn lại có một loại khả năng.

“Rốt cuộc là làm sao vậy?” Không được đáp lại, Lục Hào lúc này mới lên tiếng.

Úc Ẩm hé miệng muốn hỏi rõ ràng, mấy lời muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ là có chút không thoải mái.”

Y nhìn sắc trời, mặt trời đã rơi xuống một nửa, hắn hẳn là đã đói bụng.

“Ăn cơm, lập tức ăn cơm! Sư tôn cho ngươi ăn no.”

Một trò khôi hài cứ như vậy chìm xuống.

Mọi người ngồi xuống bao quanh, nhìn nồi kia ở giữa, Lục Hào làm một nồi uyên ương, một bên là canh gà, một bên là hương cay.

Bên cạnh còn để rất nhiều ớt cay, để cho bọn họ tự quấy nước chấm.

Hoa Thiều Vân cầm chén khó hiểu: “Sao trong khoảng thời gian này, ngươi thích ăn đồ ăn thế.”

Trừ bỏ đứa nhỏ, các vị đang ngồi đều đã tích cốc, không biết Lục Hào còn có sở thích này.

Sau đó ăn một miếng thịt bò, hắn liền không mở miệng nói chuyện nữa.

Vùi đầu ở trong chén, chiếc đũa gắp thịt.

Tả Khâu Song ngồi ở bên cạnh hắn: “Cái này quá cay rồi, ngươi bỏ ít ớt thôi .”

Hoa Thiều Vân sửng sốt, ngẩng đầu hỏi hắn: “Sao ngươi biết?”

Cả khuôn hắn đỏ rực, môi cũng biến thành màu đỏ thẫm.

“……”

“Ta, hẳn là nhìn ra được.”

Mấy người nhìn hắn như vậy đều hiểu: “Món ăn này của tiểu thất, mùi vị thật sự rất ngon. Làm người sành ăn được mở rộng tầm mắt."

Lục Hào gắp đồ ăn cho hai đứa nhóc: “Thật sao, nếu thích, mỗi ngày tới ăn cũng được.”

Úc Ẩm bưng cái ly yên lặng uống nước, vươn đầu lưỡi trộm liếʍ khéo môi một chút.

Vi Tắc Minh là tên không biết tìm chủ đề, không có mắt: “Ngươi xem ngươi, nếu sớm như thế này thì tốt biết bao, mỗi ngày nhớ thương Hoán Thanh làm cái gì, bằng không sư huynh đệ chúng ta, sớm có thể như thế này.”

Nháy mắt, hai người bị điểm danh cứng lại.

Cái hay không nói, nói cái dở, đầu ngươi cũng thật gỗ.

Lục Hào liếc mắt nhìn Lãnh Hoán Thanh một cái, thấy hắn không có biểu tình gì, vội không ngừng gắp đồ ăn vào chén Vi Tắc Minh, lấp kín miệng hắn.

Một bữa cơm, cũng xem như hoà thuận vui vẻ.

Chờ mọi người đều rời đi, tắm xong, Lục Hào ôm Úc Ẩm đi vào phòng hắn.

Đèn bỗng nhiên sáng lên, làm hắn thấy rõ mỗi một góc trong phòng.

“Bảo bối nhi nhìn xem!”

“Sư tôn bố trí lại phòng cho ngươi, thế nào? Đẹp không?”

Ánh mắt Úc Ẩm nhìn qua mỗi góc trong phòng, đồ dùng ngày thường cần có đều có. Còn đóng một cái giá trên tường, mặt trên đặt đầy thứ mới lạ cùng thư tịch.

Cái bàn cũ xưa vốn màu trắng, đã đổi thành một cái bàn dài vừa với cơ thể hắn, bên cạnh còn có ghế nhỏ, trên mặt bàn chỉnh tề giấy bút.

Bên trong cùng vách tường là một cái tủ quần áo mới, Lục Hào buông hắn xuống, tự mình mở ra để tiểu đồ đệ xem.

“Ta chuẩn bị quần áo cho ngươi, nếu không thích thì nói cho sư tôn, ta lại thêm một ít vào cho ngươi.”

“Thiếu cái gì ngàn vạn lần đừng nhịn, chính mình thoải mái là quan trọng nhất.”

Úc Ẩm nắm tay y, nhìn mọi thứ trước mắt, không biết nên làm ra biểu tình gì. Nghe thấy Lục Hào nói, hắn liền theo bản năng nói đã biết.

Lục Hào thấy hắn nhận, vui vẻ đem người bế lên, cùng nhau ngã xuống giường lớn, nệm giường mềm mại lập tức nhún xuống.

Y chọc khuôn mặt nhỏ của Úc Ẩm: “Thế nào, mềm không, thoải mái chứ?”

Úc Ẩm mơ mơ màng màng gật đầu.

Trên giường còn có mấy cái gối ôm nhỏ, là Lục Hào cố ý đặt làm. Một con rồng đen nhỏ, một con heo hồng.

Y lấy gối ôm qua: “Ngươi xem, cùng ngươi giống nhau siêu đáng yêu.”

Úc Ẩm lắp bắp: “Phải, phải không?”

Mình đáng yêu sao?

Từ lúc chân chạm đất hai con rồng nhỏ đã in hằn vào mắt y, sau đó người này càng xem càng cảm thấy thích, dứt khoát đem hai con rồng đều ôm vào trong lòng, lấy mặt cọ cọ, yêu thích không buông tay.

Tiểu đồ đệ thẳng lăng lăng nhìn y, giường đệm, trước người tất cả đều là mùi hương trên người Lục Hào, dưới thân giường đệm mềm mại, bên tai là giọng nói ôn nhu, cảm giác này thật sự quá không chân thật.

Nếu đây là mộng dài, có thể vĩnh viễn tiếp tục chìm vào được không.

Đừng gọi hắn tỉnh dậy.

Úc Ẩm đem mặt vùi vào trong đệm chăn, không cản được cơn buồn ngủ theo bản năng, chỉ chốc lát sau hô hấp liền đều đều, tay còn ôm cổ Lục Hào, được y ôm vào trong lòng.

Lục Hào nhìn rồng con dần dần đi vào giấc ngủ bật cười, phòng này hiện giờ cũng ấm áp dễ chịu, y cũng lười nhúc nhích, liền cùng nhau ngủ ở chỗ này.

Ngày thứ hai, Úc Ẩm bỗng nhiên từ trong mộng bừng tỉnh, không kịp nghĩ nhiều hắn liền để chân trần chạy ra ngoài.

Phòng không thay đổi, rừng trúc không thay đổi, chính mình cũng vẫn còn nhỏ.

Lục Hào nghe thấy tiếng vang, trong tay còn cầm một cái màn thầu, liền chạy ra.

“Xảy ra chuyện gì?”

Úc Ẩm cả kinh, quay đầu nhìn y.

Giữa mày người này sớm đã không còn lệ khí, hiện tại tóc lỏng lẻo cột ở sau đầu, trên mũi còn dính bột mì.

“Không có việc gì, chỉ là đột nhiên tỉnh dậy, muốn nhìn xem sư tôn ở đâu.”

Lục Hào thở một hơi: “Vậy ngươi rửa mặt trước, ăn điểm tâm lót bụng, hôm nay ta mang các ngươi đi ra ngoài chơi một chút.”

Xem ra rồng con đã bắt đầu tiếp nhận mình, còn biết tìm gia trưởng.

Úc Ẩm nhìn bóng dáng y xoay người thoải mái cười.

Nếu không biết Lục Hào vì sao lại thay đổi, giống như ba năm trước đây bỗng nhiên yêu Lãnh Hoán Thanh, vậy không bằng giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền.

Long cốt cũng phải chờ sau khi hắn trưởng thành, mới có thể dùng. Một đời này hắn sẽ không tiếp tục để Lục Hào có cơ hội tính kế mình.

Huống hồ như bây giờ, cuộc sống an ổn là thứ hắn vẫn luôn hướng tới, dù là giả, cuối cùng cũng nên từ hắn kết thúc.

Nghĩ thông suốt điểm này, Úc Ẩm vẫn luôn quanh quẩn ưu sầu trong lòng rốt cuộc buông xuống.

Cứ thế này, sẽ không có kết cục thảm hơn so đời trước.

Tuyệt đối không phải bởi vì, có chút tham muốn cuộc sống hiện tại.

Lục Hào chính là tên khốn nạn.

Hắn phải báo thù.

Rửa mặt xong, hắn ngồi ở trên băng ghế trước cửa, trong tay gặm màn thầu, hai chân ngắn nhẹ nhàng lắc lư, nhìn Lục Hào ở trong phòng bếp bận rộn, không biết muốn làm gì, đã bọc mấy cái hộp gỗ.

Lục Hào nhìn qua nhóc con, trăm vội bên trong ngẩng đầu lên: “Uống chút sữa bò, đừng chỉ chú tâm ăn.”

Úc Ẩm gật đầu, tay nâng cái ly trong suốt lên, Lục Hào nói đây là ly thủy tinh gì đó.

Sữa bò thuần trắng ở bên trong phi thường đẹp, ánh mặt trời chiếu xuống, còn sẽ tạo ra ánh sáng bảy màu.

Một ngụm, đem sữa bò đều uống hết.

Sau khi mặt trời hoàn toàn dâng lên, Lục Hào rốt cuộc cũng vội vàng làm xong, một cái hộp đồ ăn lớn, bọc tràn đầy.

Hôm nay học đường Côn Luân có lệnh điều tra, có thể nghỉ ngơi một ngày, vừa vặn mang theo hai tiểu hài tử đi ra ngoài ăn cơm dã ngoại một chút.

Lục Hào nhăn mặt đem dược nuốt xong, lại vuốt vuốt ngực, dược nghẹn ở yết hầu mới thuận lợi lăn xuống.

Nôn…

Mùi vị thật ghê tởm.

Úc Ẩm đứng ở một bên, nhìn y chống ở trên khung cửa, sờ sờ trên người, lấy ra một viên đường Lục Hào cho hắn đưa qua cho y.

“Sư tôn, há miệng.”

Lục Hào còn đang thống khổ, cảm giác ngón tay y ấn ở trên môi mình, vô cùng tự nhiên hé miệng, đem đường trên tay hắn nuốt xuống.

Úc Ẩm cảm giác đầu ngón tay mềm mại, mày gắt gao nhăn lại, nhanh chóng rút tay mình về, đột nhiên từ trên ghế nhảy xuống, không được tự nhiên giật giật ngón tay.

“Sư thúc, A Ẩm, ta tới rồi!”

Tần Sương đeo kiếm gỗ, cao hứng phấn chấn chạy tới, nhào vào trong lòng Lục Hào.

“Sư thúc, ta rất thích ngươi, trên người của ngươi thật thơm.”

Lục Hào gõ đầu hắn, lại tự ngửi chính mình, không phát hiện ra mùi hương đặc biệt gì.

Y nghi hoặc: “Là mùi như thế nào?”

Tần Sương lại chôn ở trong ngực y hít sâu một hơi: “Giống hoa, đặc biệt thơm.”

Lục Hào đem ánh mắt hướng đến Úc Ẩm, tiểu đồ đệ gật đầu: “Đúng vậy, rất thơm.”

Chính y như thế nào cũng không ngửi được.

Theo đạo lý, hiện tại không phải là nguyên hình, sao có thể phát ra mùi hương.

Kì quái.

Đợi khi nào rảnh đi hỏi Tứ sư huynh một chút mới được.

Không hề rối rắm nữa, y thu dọn đồ đạc, ngự kiếm đem bọn họ bế lên, đi vào một mảnh cỏ.

Côn Luân là đại địa linh mạch, cũng là long mạch. Dùng nó làm cơ sở xây lên đại trận, có thể nói là đây là một vùng đất nhiên thiên, bốn mùa ở đây đều rất chân thật.

Nước trong dòng suối nhỏ trong thấy đáy, còn có thể thấy cá bơi bên trong.

Lục Hào thả hai đứa nhỏ chạy ở trên cỏ, y lấy đệm mỏng ra, lại đem hộp đồ ăn lấy ra, bên cạnh cũng đặt một đống trái cây, sau đó là hai cái bát lớn, đựng nước trái cây cùng nước trong.

Lục Hào dựa vào thân cây, nhìn hai người bọn họ chạy tới chạy lui bắt bướm, thoải mái than thở một tiếng: “Đây, mới là cuộc sống sao.”