Chương 12: Sư tôn xoa chân cho ngươi

Cho dù là thế nào, cũng nên biết điểm dừng.

Lục Hào thật sự tức chết.

Úc Ẩm bị bộ dáng này của Lục Hào dọa rồi, trong mắt hắn, khi sư tôn nói chuyện mang hơi hơi nức nở, mặt cũng đỏ lên mắt thường có thể thấy được.

Hắn vội cử động, ôm chặt Lục Hào.

“Thực xin lỗi, sư tôn. Chúng ta không nghĩ sẽ làm ngươi lo lắng.”

Hắn bỗng nhiên khụy xuống, cũng không chú ý đến vết thương trên đùi, nhịn không được hít một hơi khí lạnh.

Lục Hào lập tức đem người bế lên, đặt ở trên đùi.

“Sao ngươi lại ngốc như vậy, có thương tích còn lộn xộn.”

Úc Ẩm lại mạc danh có chút hoảng: “Sư tôn, ngươi đừng giận ta được không?”

Lục Hào: “……”

Y bất đắc dĩ thở dài.

Ngươi như vậy, ta sao có thể nhẫn tâm tức giận với ngươi.

Tuy rằng Lục Hào đã mềm lòng, nhưng mặt vẫn lạnh, thổi thổi vết thương của hắn, dùng băng gạc cẩn thận băng bó.

“Về sau có chuyện gì, hứa với ta, nhất định phải thương lượng với sư tôn trước."

Úc Ẩm chần chờ chớp mắt một cái, sau đó trịnh trọng gật đầu.

Lục Hào lúc này mới hơi chút vừa lòng, sờ sờ đầu : “Vậy mới là bé ngoan.”

Sau đó ôm người đến bên cạnh bàn, lấy đồ ăn ra, bưng cơm lên liền đút cho hắn.

Úc Ẩm thụ sủng nhược kinh: “Ta tự ăn.”

Lục Hào nhướng mày, nhấn tay phải hắn: “Ngươi muốn làm thế nào để ăn? Có thể gắp được sao.”

Nói thật, y không tin tay trái của hắn có thể linh hoạt như tay phải được.

“Được rồi, sớm ăn xong rồi đi nghỉ ngơi.”

Úc Ẩm cho rằng y không kiên nhẫn, cũng không có nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn để cho Lục Hào đút từng miếng.

Hai người ở trong sân, Lục Hào nhìn chăm chú hắn uống sạch sữa bò, liền về phòng ngủ.

-

“Đồ nhi ngoan, sư tôn dưỡng ngươi nhiều năm như vậy, ngươi có phải nên báo đáp một chút rồi không?”

“Thời gian trôi qua thật nhanh, ngươi đã trưởng thành, nhìn dáng người này, thật cứng cỏi.”

Úc Ẩm cau mày lui về phía sau, Lục Hào lộ ra mỉm cười xán lạn, như lần đầu tiên hai người gặp mặt vậy, nhưng giữa mày tất cả đều là tà khí.

Thấy tiểu đồ đệ khẩn trương, y còn mở miệng nhẹ giọng an ủi: “Trốn cái gì, thầy trò chúng ta đã lâu không hảo hảo nói chuyện, ngươi không muốn hàn huyên với sư tôn sao?”

Úc Ẩm đặt kiếm trước người, phòng bị nhìn y: “Ngươi muốn làm cái gì.”

Lục Hào không nói hai lời, Sương Ngưng kiếm chỉ thẳng vào yết hầu của hắn.

Úc Ẩm vội vàng ngăn cản, hai kiếm chạm vào nhau, hai bên giằng co không chịu thua. Trong nháy mắt, cục diện chiến đấu đã bị đảo lộn, hai mắt Lục Hào phiếm tơ máu, ma khí từ trên người không ngừng phát ra.

Quấn quanh kiếm Úc Ẩm, lại uốn lượn đi lên cổ tay hắn.

Ác ý che trời lấp đất đánh úp lại, ghen ghét vô tận, oán hận, rống giận vô lực, cuồn cuộn không ngừng ăn mòn thần khí của Úc Ẩm, công kích ý thức của hắn.

Toàn bộ đều là mặt trái của cảm xúc yêu mà không được.

“Sư tôn, ngươi tỉnh lại đi, đừng chấp mê bất ngộ nữa.”

“Cuộc sống trước kia tốt đẹp như vậy, tất cả đều bị ngươi chôn vùi.”

Lục Hào nghe xong lời này tức giận càng sâu: “Câm miệng, thứ ta muốn, nhất định phải lấy được, ai cũng không thể tranh giành với ta.”

Dù là người kia, đồ đệ tiểu Bát yêu nhất!

Y nổi giận gầm lên một tiếng, linh lực điên cuồng trào ra, mang theo vạn quân lực từng chút chặt đứt bội kiếm của Úc Ẩm, y giờ phút này đã hoàn toàn mất đi ý thức, bị ma tức khống chế.

Úc Ẩm bị đòn tấn công này đánh bay, kiếm cũng theo đó mà gãy vụn. Hắn bỗng nhiên bạo khởi, đánh úp về phía Lục Hào, lại bị một chưởng đánh vào bụng.

Lục Hào một chân đá vào bụng Úc Ẩm, một tiếng rầm liền nện hắn lên trên vách núi, lực đạo to lớn làm hắn kẹt ở giữa vách đá.

Cơ hội thở dốc cũng không có, Sương Ngưng kiếm liền nghênh diện bay đến, nhất kiếm đâm vào ngực, đem người chặt chẽ chế trụ, bị treo giống miếng vải rách.

Úc Ẩm phun ra một búng máu, dòng máu nóng bỏng chảy dọc ra trên Ngưng Sương.

Sau đó là rắc rắc vài tiếng, nháy mắt tay chân hắn đều bị bẻ gãy.

Lục Hào lần này là ôm quyết tâm phải gϊếŧ Úc Ẩm, nếu không có long cốt, y cách chết cũng không xa.

Công pháp của Côn Luân đặc thù, một khi hoàn toàn nhập ma, hai cổ lực lượng kia liền ở bên trong thân thể xé rách lẫn nhau, không ngừng chết đi, thẳng đến khi Lục Hào chết đi mới thôi.

Cho nên y không thể thất bại.

Tay phải Lục Hào trở thành móng vuốt sắc bén, đâm thủng da thịt, bắt lấy khối vảy cứng rắn nhất trên ngực Úc Ẩm.

“Hộ Tâm Lân, ta nhận lấy.”

Đầy tay máu tươi, hương vị này làm y càng thêm hưng phấn, Lục Hào vươn đầu lưỡi đỏ thắm liếʍ liếʍ, cười đến như ác quỷ từ địa ngục bò lên.

Sau đó lại lần nữa duỗi tay, móng tay nhẹ nhàng dò xét bụng Úc Ẩm, hơi hơi dùng lực một chút, liền đâm thủng bụng hắn.

“Cút ngay, ngươi tên khốn!” Úc Ẩm mắng, máu bên môi như thế nào cũng không ngăn được.

Tu vi của hắn vốn thấp hơn so với Lục Hào, càng đừng nói người này hiện tại còn nhập ma, điều này càng khiến hắn không phải đối thủ của y.

Tay Lục Hào không có dừng lại, ngược lại càng thêm dùng sức, hướng tới long cốt của hắn.

“Không…… Không cần, a a!!!!”

Máu lưu đầy đất, đem quần áo của hai người nhiễm đỏ thẫm, Lục Hào một phen rút xương sống lưng của hắn ra.

-

Úc Ẩm ngủ ở bên cạnh Lục Hào, đau đớn khắc cốt kia phảng phất lại quay về, đôi tay run nhè nhẹ: “Không, đừng lại đây.”

“Nhìn dáng vẻ này xem, người này đã gϊếŧ ngươi như thế nào, thế mà ngươi còn có thể cùng ngủ chung một giường với Lục Hào.”

“Ngươi thật đúng là một con chó không có trí nhớ, cho một khúc xương liền vẫy đuôi.”

Tình cảnh trong mộng chợt biến hóa, bốn phía một mảnh đen nhánh, Úc Ẩm ôm bụng đứng lên, trước mặt lại xuất hiện một cái bóng đen, âm thanh vừa rồi đúng là hắn nói.

Bóng đen nhìn xuống hắn, gương mặt kia giống y Úc Ẩm: “Thật đáng thương, ngươi có bao nhiêu tiện, mới có thể chấp nhận Lục Hào kia, nhận lấy sự bố thí dối trá của hắn.”

“Sợ là lại qua mấy năm, ngươi liền cam tâm tình nguyện dâng long cốt lên.”

Bóng đen ngồi xổm xuống, bỗng nhiên nắm cằm Úc Ẩm, làm hắn bị bắt cùng mình đối diện: “Có phải không, Úc Ẩm ngươi nói cho ta! Chẳng lẽ chúng ta chịu những cái khổ đó, cứ như vậy là xong sao?! Trên đời này người đáng chết nhất, chính là Lục Hào.”

Úc Ẩm gian nan thở hổn hển mấy hơi, đầu đau như bị búa gõ. Cắn răng dùng sức vung tay lên, đem bóng đen đánh tan.

“Cút.”

“Ta làm cái gì, không cần ngươi nói.”

Bóng đen ở nơi xa chậm rãi ngưng tụ: “Ngươi sẽ gϊếŧ Lục Hào…… Ngươi sẽ, ngươi sẽ……”

-

“Ẩm nhãi con, Ẩm nhãi con!”

Lục Hào nhìn tiểu đồ đệ bên cạnh không ngừng nói mê sảng, vỗ vỗ bờ vai của hắn, đánh thức tiểu gia hỏa.

Úc Ẩm bỗng nhiên mở mắt ra, dọa Lục Hào nhảy dựng.

Nhìn tiểu đồ đệ đầy mặt dại ra, y cúi xuống : “Gặp ác mộng sao? Đừng sợ, sư tôn ở đây.”

Thấy hắn vẫn không có phản ứng, Lục Hào duỗi tay đem người ôm vào trong ngực, một tay ôm eo hắn, một tay khác vỗ lưng hắn: “Đừng sợ đừng sợ.”

Úc Ẩm sờ lên cổ tay Lục Hào, đang vòng lấy hắn, đôi mắt rốt cuộc cũng có chút thần thái.

Đầu hơi hơi lệch về một bên, ỷ lại dựa vào vai Lục Hào, yết hầu nghẹn: “Sư tôn, ta rất lạnh……”

Cũng đau quá.

“Sư tôn ôm ngươi.”

Lục Hào nghi hoặc cau mày, cảm thấy trên giường đặc biệt ấm áp, nếu không phải nhãi con nói mê sảng, y còn đắm chìm ở trong đệm chăn mềm mại.

Tay nhéo nhéo eo Úc Ẩm, nghiêng đầu muốn nhìn xem hắn có bị dọa đến tiểu ra không.

Úc Ẩm ngẩng đầu, hơi có chút ủy khuất: “Sư tôn……”

Lục Hào cười gượng: “Ha, ha ha. Không phải, sư tôn tin ngươi, ta chỉ là có chút tò mò.”

Y nhớ khi còn nhỏ mình ngủ với con nhà họ hàng, đứa trẻ nửa đêm còn sẽ đái dầm, tuy nói bên này là thế giới tu chân, Úc Ẩm lại cũng chỉ có 6 tuổi, dù hắn tè dầm y cũng sẽ tha thứ.

“Sư tôn xoa chân cho ngươi.”

Nói xong liền nắm hai chân trắng nõn của tiểu đồ đệ trong tay, đôi tay không ngừng lăn lăn.

Úc Ẩm giãy giụa vài cái, cuối cùng thật sự chịu không nổi, lại tránh không được, ngã vào chăn: “Không được, thật nhột a……”

“Đừng xoa, sư tôn, ta nhột.” nước mắt Úc Ẩm đều chảy ra.

Lục Hào dừng lại nằm xuống, cánh tay vươn tới lại đem người gắt gao khóa vào trong lòng: “Bảo bối ngoan.”

Lúc này, hàn ý từ xương cốt Úc Ẩm, rốt cuộc tan mất.

Úc Ẩm dán mặt vào trong lòng Lục Hào, cái trán chống ở ngực y.

Vì sao phải đối tốt với ta? Lại vì cái gì đến hiện tại mới tốt với ta?

Chính là, hắn thật sự rất thích hiện tại.

Úc Ẩm thật sâu hít một ngụm mùi hương trên người Lục Hào, lại chui vào trong lòng y.

Nghe Úc Ẩm hô hấp dần dần đều đều, Lục Hào cúi đầu nhìn khuôn mặt tiểu đồ đệ.

Ở trong mộng, vẫn luôn nói cái gì mà tránh ra, không cần, thời điểm mới vừa tỉnh, giống như còn nghe thấy hắn kêu tên của mình.

Ngón tay nhẹ nhàng nhéo nhéo sừng non của Úc Ẩm, nhìn vách tường phát ngốc.

Không biết có phải hay không…… Trước kia chính mình để lại bóng ma quá lớn cho Úc Ẩm, mới vừa thổ lộ tình cảm nói chuyện với nhau, buổi tối rồng con liền gặp ác mộng.

Lục Hào đỡ trán thở dài.

Sáng sớm hôm sau, y chưng canh trứng cho Úc Ẩm, lại làm thêm một cái bánh bột ngô.

Nhìn hắn ăn xong toàn bộ, Lục Hào vui vẻ lau miệng cho tiểu đồ đệ: “Như vậy mới ngoan.”

“Lớn lên cao cao, nữ hài tử mới thích.”

Úc Ẩm đang rửa tay dừng lại, quay đầu lại nhìn: “Không được nam nhân thích sao?”

“Phốc! Khụ khụ……” Lục Hào phun một ngụm nước trái cây ra, xoa xoa vạt áo.

“À ha, sao ngươi có hỏi như vậy nha, bất quá nếu là cao to, cũng sẽ khiến nam nhân thích đi.”

Úc Ẩm gật đầu: “Thì ra là như thế, chẳng trách sư tôn lại thích Lãnh sư thúc.”

Lục Hào: “……”

Y chỉ thuận miệng nói thôi mà.

“Đừng nhắc đến sư thúc ngươi, ta đã rất lâu không tìm hắn rồi.”

“Sư tôn muốn đi sao?”

“……”

“Không muốn, ta một chút cũng không muốn!”

Khóe miệng Úc Ẩm hơi cong. Đời trước Lục Hào sẽ xuống tay với hắn, từ ngọn nguồn mà nói, chính là vì tình cảm chấp mê bất ngộ kia với Lãnh Hoán Thanh.

Nghe thấy y có thể nói như vậy, trong lòng Úc Ẩm vẫn là có chút vui mừng.

Nói xong, Lục Hào liền chạy nhanh bế hắn lên, ngự kiếm đi đến học đường.

Ngày hôm qua chưa có cẩn thận hỏi chuyện Úc Ẩm đánh nhau bị thương, hôm nay y tính ẩn nấp, trộm ở một bên điều tra tình huống.

Tìm một chỗ râm mát phía dưới đại thụ ngồi xuống, trong tay còn cầm quả quýt, cười nhìn Úc Ẩm cùng Tần Sương luyện kiếm. Mặt hai tiểu gia hỏa đỏ bừng, nỗ lực đuổi kịp tiết tấu của Lãnh Hoán Thanh.

Chỉ là không biết vì cái gì, động tác của Lãnh Hoán Thanh giống như có chút cứng đờ.

Y đem toàn bộ quýt ăn xong, lại bắt đầu lười, gối lên cánh tay nhắm mắt lại chợp mắt.

Lãnh Hoán Thanh liếc qua thấy y nhắm mắt lại, thở dài nhẹ nhõm một hơi, chiêu thức lúc này mới bắt đầu lưu sướиɠ tự nhiên lại.

Có thể cảm giác được Lục Hào cố ý ẩn nấp, nhưng không biết nơi nào xảy ra vấn đề, cố tình khiến hắn có thể thấy!

Vốn tưởng rằng có thể thả lỏng, nhưng không bao lâu, ánh mắt lại không tự chủ được thổi qua, thấy Lục Hào bình tĩnh ngủ, nội tâm hắn giống như tìm được thứ thuộc sở hữu về mình.

Như lá rụng, rốt cuộc cũng rơi xuống mặt đất.

Chính mình nhất định là bị ngốc, trước đó Lục Hào đuổi theo hắn không bỏ, chính mình lại cảm thấy phiền, thậm chí chán ghét.

Hiện tại bộ dáng của y rõ ràng một bộ muốn phân rõ giới hạn, hắn ngược lại không còn bình tĩnh nữa.

Lãnh Hoán Thanh cảm thấy, chính mình không phải là người như vậy.

Hắn rõ ràng đối với cảm xúc của mình rất rõ ràng, thích chính là thích, chán ghét chính là chán ghét.

Nhưng bây giờ, sao lại thế này.

“Sư thúc, ngươi làm sao vậy?”

Tần Sương đứng ở phía sau hắn, đem mỗi động tác của Lãnh Hoán Thanh đều xem đến rõ ràng, cảm giác người này hôm nay có chút thất thần.

Úc Ẩm nhìn theo phương hướng hắn đang nhìn, lại chỉ nhìn thấy một cây đại thụ.

Lãnh Hoán Thanh dừng lại, thanh kiếm đặt ở sau người: “Buổi sáng tạm thời như vậy, các ngươi đều thấy rõ ràng chưa?”

Một đám tiểu hài tử gật đầu, hắn liền đi qua một bên ngồi xuống, để cho bọn họ tự luyện tập.

Tần Sương dẩu dẩu cái miệng nhỏ, tiểu Bát sư thúc thế mà không để ý tới mình…

Lục Hào tỉnh ngủ, thấy nhóm nhãi con đang nghỉ ngơi, ngồi ở trên ghế đẩu uống nước, ăn chút điểm tâm.

Y càng xem càng thích, lấy gương ra đối với hai nhãi con chụp mọi góc độ.

Lãnh Hoán Thanh nhìn y: “……”

Lục Hào trở lại vị trí, vừa lòng lật kiệt tác của mình.

“Sư huynh.”

?

Lục Hào chớp đôi mắt nhìn Lãnh Hoán Thanh, không có lên tiếng.

Hắn lại lần nữa mở miệng: “Sư huynh, ngươi ở chỗ này làm gì.”

Lục Hào đứng lên, ở trước mặt hắn phất phất tay.