Chương 11: Sư tôn, ta biết sai rồi

Tần Sương vừa nghe, khuôn mặt nhỏ liền suy sụp.

Ánh mắt nhìn Lục Hào mang theo đồng tình, sau đó là khó chịu, cuối cùng là thương tâm.

Một đứa trẻ, có thể biểu đạt nhiều trình tự cảm xúc như vậy, đã phi thường lợi hại.

Lục Hào đem Tần Sương ôm vào trong lòng, Tần Sương cúi đầu ở trong lòng y, duỗi tay ôm vòng lấy eo Lục Hào, thương tâm kêu: “Sư thúc…”

“Ơi, ta đây.”

Tần Sương lại không có đáp lại.

Lục Hào nâng cằm hắn lên: “Vì sao lại không thể nói với sư thúc.”

“Không phải không thể nói, này liên quan đến tôn nghiêm nam nhân của ta cùng A Ẩm! Cũng liên quan đến tôn nghiêm nam nhân của sư thúc!

Lục Hào: “……”

“Nếu liên quan tới ta, càng phải nói cho ta, ba người chúng ta cùng nhau thương lượng không tốt sao?”

Tần Sương kiên quyết lắc đầu: “Không tốt.”

Thật là…

Trẻ con thời này thật khó !

Y lấy lui làm tiến: “Vậy kiếm của Úc Ẩm đâu? Sao lại không có mang về.”

Tần Sương chột dạ liếc mắt nhìn y một cái, cân nhắc: “Kiếm của A Ẩm, trong lúc tỷ thí đã bị gãy, bị một tên xấu rất đáng giận cố ý làm gãy.”

Thì ra là có chuyện như vậy.

“Sư thúc không cần lo lắng! Ta với A Ẩm là nam nhân, sẽ không sợ.”

Lúc y vừa tới, tiểu gia hỏa rõ ràng còn rất suy sút, hiện tại ngược lại còn tràn đầy sức sống để y không lo lắng.

Nhìn hắn nắm bàn tay nho nhỏ, Lục Hào cũng từ bỏ ý niệm truy vấn, nếu hai nhãi con đã kiên trì như vậy, kia hẳn là cũng không phải chuyện gì lớn.

Để cho hắn một ít không gian, cũng là một bài học cho hắn tự ngẫm.

Lục Hào nhéo mặt hắn: “Vậy được rồi, sư thúc tin tưởng các ngươi! Cố lên.”

Tần Sương dùng sức gật đầu.

Lục Hào đứng lên vỗ vỗ quần áo, cùng thầy trò Bùi Nhất Minh cáo biệt, một mình đi xuống chân núi.

Ở trong rừng bước chậm, ngón tay lướt trên lá, bước chân nhẹ nhàng, cuối cùng dừng lại ở trước mặt Linh Thụ.

Linh Thụ thấy Lục Hào nhìn chằm chằm mình, cành cây run run lớn tiếng mắng: “Ngươi tiểu tử thúi, nhìn cái gì mà nhìn!”

Lục Hào cười hì hì, khoa tay múa chân: “Oa, nhìn cái cây này đi, to lớn cỡ nào, uy vũ cỡ nào, lớn lên thật xinh đẹp.”

Giọng nói rơi xuống, y còn duỗi tay dùng sức vỗ vỗ thân cây, thập phần vừa lòng.

Linh Thụ run đến lợi hại hơn, sởn da gà, lá cây toàn bộ tụ ở trước mặt y.

Lục Hào nói loại lời nói này, tuyệt đối không có chuyện tốt.

Nó hoảng hốt, phảng phất lại nhìn thiếu niên nghịch ngợm gây sự đứng trước mặt mình.

“Xinh đẹp liên quan cái rắm gì tới ngươi, mau cút cho ta.”

“Ai nha ai nha, đừng tức giận như vậy.”

“Ngươi cách xa ta một chút!”

Lục Hào mắt điếc tai ngơ, một cây kiếm dài xuất hiện trong tay: “Ta làm chuyện tốt, giúp ngươi cắt tỉa cành chút.”

Con mẹ nó! Lục Hào!

Linh Thụ kiệt lực phản kháng: “Ngươi cho ta chết xa một chút, nghe không hiểu tiếng người có phải không.”

Nó lại muốn trốn, nhưng gốc rễ ở chỗ này, nào phản kháng được.

Lục Hào nhấc kiếm, xoát xoát hai cái liền chém đứt cành khô.

“Không biết xấu hổ, thứ chó, trưởng thành còn khốn nạn như khi nhỏ!”

Lục Hào xoa xoa lỗ tai: “Được, ta tưới một chút Linh Dịch cho ngươi được không? Đừng tức giận, nửa tháng là có thể dài ra.”

Nói xong liền rút nút lọ bình ngọc ra, chỉnh bình đổ xuống.

“Ngươi con mẹ nó… Ực, thật thoải mái.”

Linh Dịch như nước máy, vừa thẩm thấu, Linh Thụ thoải mái thở dài một tiếng, lời mắng chửi liền bỗng nhiên bị cắt đứt.

Lục Hào ngồi xếp bằng ở bên cạnh, đem bội kiếm thu nhỏ lại thành doa găm nhỏ, liền bắt đầu tước đầu gỗ.

Úc Ẩm tắm rửa xong đi ra, ngồi ở bên ngoài hóng gió, ánh mắt lại không ngừng ngó ra ngoài xa.

Trong khoảng thời gian này, Lục Hào vẫn là lần đầu tiên rời đi lâu như vậy.

Thẳng đến hắn mí mắt đánh nhau, không cản được cơn buồn ngủ, người cũng chưa trở về, chậm rì rì đi vào phòng, thấy đầu giường còn có sữa bò Lục Hào để lại.

Úc Ẩm buồn không hé răng ngã nằm lên trên giường, cái đuôi táo bạo quật qua quật lại.

Sau một lúc lâu vẫn ngồi dậy, bưng sữa bò lên một hơi uống hết, uống xong càng buồn ngủ, một lát liền tiến vào mộng đẹp.

Bên này Lục Hào khắc đến nửa đêm, nhẹ nhàng thổi thổi vụn gỗ, tới gần chuôi bên trên có khắc chữ Ẩm, sau đó là một cái hình đầu rồng nhỏ nhỏ.

Hai cái đều rất nhỏ, như là ký hiệu, sẽ không có vẻ ngốc hề hề.

“Cuối cùng cũng xong.”

Linh Thụ run run, đem lá cây xối lên người y: “Ngươi chỉ làm cái này! Quả thực đại tài tiểu dụng*!”

* Chỉ việc sử dụng nhân tài không thích đáng, gây ra sự oan uổng và sự lãng phí tài năng.

Lục Hào ngoảnh mặt làm ngơ, thanh kiếm phát ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt, hoàn mỹ.

Rời đi trong tiếng chửi rủa của Linh Thụ.

-

Úc Ẩm vừa tỉnh tới, liền thấy Lục Hào ngồi ở trước mặt, chính hắn cũng không ý thức được, trong lòng mạc danh thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lục Hào nói: “Nhắm mắt lại.”

“Ừm?” Úc Ẩm do dự chớp mắt một cái, vẫn ngoan ngoãn nghe lời.

“Không được nhìn lén.”

Úc Ẩm cười: “Được.”

Cảm giác có thứ gì đặt trên tay, theo bản năng nắm nắm, trong lòng rùng mình.

Là kiếm.

Trong lúc nhất thời hắn không biết mình nên làm gì, vô thố nói: “Sư tôn…”

Lục Hào buông tay ra, để hắn nhìn.

“Thế nào, thích không?”

“Từ bây giờ, ai dám cố ý làm hỏng vũ khí của ngươi, liền chặt gãy cho ta!”

Úc Ẩm cười ra một tiếng, nâng kiếm gỗ trong tay nhẹ nhàng vuốt ve từ đầu tới đuôi. Thì ra, ngày hôm qua y không trở về, là đi làm cái này sao.

“Ta rất thích, cảm ơn sư tôn.”

__

Úc Ẩm lúc này đang ngồi, trong tầm mắt bỗng nhiên hiện lên một thứ màu hồng phấn. Thân mình đột nhiên cứng đờ, làm như không thể tin được quay đầu, giọng nói run rẩy chỉ chỉ cái đuôi của mình.

“Này… Đây là chuyện gì.”

Lục Hào xoa nhẹ khuôn mặt hắn, duỗi tay nhéo vài nhúm tóc của hắn: “Gì? Bây giờ ngươi mới phát hiện sao? Đây là sư tôn cột cho ngươi.”

“Thế nào, đẹp không.”

Úc Ẩm: “……”

Hắn nắm chặt cây kiếm Lục Hào mới vừa làm cho hắn, hít sâu một hơi, từ kẽ răng nói ra hai chữ.

“…Đẹp, đẹp.”

Lục Hào vui mừng vỗ vỗ tay: “Ta cũng cảm thấy như vậy, ngươi thích là tốt! Về sau sư tôn lại làm màu lam cho ngươi, được không.”

Y càng nói càng tới gần, thân mình Úc Ẩm hơi hơi ngã ra sau, hô hấp Lục Hào phả vào mặt, hắn không tự giác được nuốt nước miếng.

Cảm thấy Lục Hào đến quá gần, hắn chỉ muốn kéo ra chút khoảng cách, liền lung tung gật đầu: “Được được.”

Lục Hào không biết từ khi nào đã đi ra ngoài, Úc Ẩm cảm thấy mặt mình có chút nóng, dùng mu bàn tay vỗ vỗ gương mặt.

Nhưng cúi đầu nhìn kiếm trong tay, lại nhịn không được mà hơi cong khóe miệng.

Nơ bướm trên cái đuôi thập phần chói mắt, hắn dùng đầu ngón tay chạm vào một chút, vẫn là không có cởi xuống.

Lục Hào đối tốt với mình.

Thật sự đối tốt với mình.

Thu dọn xong mọi thứ, hắn lại lần nữa tự tin tràn đầy xuất phát.

Lục Hào không quá yên tâm, trộm đi theo tiểu đồ đệ đi đến cửa học đường, ở bên ngoài đứng non nửa một canh giờ, xác nhận không có chuyện gì, liền đi về trước.

Y còn chưa làm xong balo nhỏ.

Một ngày luyện tập kết thúc, Tần Sương cùng Úc Ẩm ngồi ở trên thềm đá uống nước trái cây, mồ hôi trên trán như hạt đậu cuồn cuộn rơi xuống.

Úc Ẩm từ trong lòng móc ra khăn tay nhỏ Lục Hào chuẩn bị, mặt trên còn có mùi hương trên người y, hắn chậm rãi xoa mặt.

Tần Sương nắm vạt áo của mình lên, phải cúi đầu lau mồ hôi, thấy Úc Ẩm chú trọng như vậy, hắn thật sự rất hâm mộ.

“A Ẩm, ta cũng muốn có khăn tay của sư thúc!”

Tay Úc Ẩm dừng lại một chút, tiếp theo lau xong cái trán, đem khăn nhỏ gấp gọn, mới chậm rãi mở miệng.

“Ngươi có thể hỏi sư bá.”

Tần Sương bẹp miệng, sư tôn là chưởng môn, mỗi ngày đều vội muốn chết, nhiều lúc còn khó thấy được hắn.

Từ trước hắn cho rằng chính mình rất hạnh phúc, hiện tại thấy Úc Ẩm, mới biết được cái gì gọi là hạnh phúc chân chính.

Hắn da mặt dày thò qua, đυ.ng tay Úc Ẩm: “Cho ta lau chút đi, A Ẩm!”

Úc Ẩm chuyển thân mình sang một bên, Tần Sương liền nhào lên thềm đá.

Hắn ủy ủy khuất khuất: “Ngươi làm ta đau.”

“……”

Cứu mạng a, sao bây giờ Tần Sương, cho hắn cảm giác giống như Lục Hào. Đều thích chơi xấu hắn, thấy hắn không có biện pháp cản bọn họ, định ăn luôn đúng không.

Hắn mở miệng: “Ta đã cọ qua, dơ.”

Tần Sương nghiêng đầu: “Ta không chê ngươi.”

Úc Ẩm giả ngu không nghe thấy, đem khăn cất đi, mới lấy cổ tay áo lau mồ hôi cho hắn.

Tần Sương cảm động muốn khóc: “A Ẩm, ngươi thật tốt.”

Tần Sương tuổi còn nhỏ, từ nhỏ đã chơi với Úc Ẩm, hai người như hình với bóng, hiện tại còn cùng nhau bị khi dễ, tình bạn càng thêm vững chắc.

Chỉ là Úc Ẩm mỗi ngày đều rất nỗ lực, dù sao cũng là lúc trọng điểm, muốn đi đường tắt, hắn phải cố hết sức nỗ lực đuổi kịp.

Tuy rằng là bạn tốt nhất, hắn cũng không muốn đứng ở phía sau Úc Ẩm.

Hiện tại hưởng thụ sự phục vụ của bạn tốt, Tần Sương cảm giác một ngày mỏi mệt đều bị tiêu trừ.

“Tình cảm không tồi.”

Một âm thanh bất thiện vang lên, đánh gãy không khí hài hòa giữa hai người.

Tần Sương mặt tức giận, đứng lên: “Các ngươi lại muốn làm gì!”

Úc Ẩm giữ chặt cổ tay hắn, lắc lắc đầu, để hắn đừng xúc động,

Bảy tám người vây lại đây, cầm đầu là nam hài thoạt nhìn cũng mới mười hai mười ba tuổi.

Mọi người vốn dĩ đang nghỉ ngơi, chỉ còn lại một đám hài tử không có lão sư, tới cùng bọn Úc Ẩm, tất cả đều năm sáu tuổi.

Nhìn hắn cao to, thấy bọn họ bị nhằm vào, không ai dám đứng cùng hai tiểu gia hỏa.

Hai bên đều không phục, một kích chiến hỏa liền ầm ầm bùng nổ, tuy rằng đều là mang kiếm gỗ, nhưng này đối với Tần Sương cùng Úc Ẩm mà nói, chính là một trận chiến đấu thập phần quan trọng.

Lục Hào làm xong một cái túi tiền nhỏ cùng một cái kiếm, y quyết định bắt đầu luyện tập đơn giản trước.

Vừa lòng đem hai thứ đặt ở trên mặt bàn, chờ rồi lại chờ, nhãi con vẫn chưa trở về, nhớ tới chuyện ngày hôm qua, trong lòng thật sự không an tâm.

Ngự kiếm đi đến học đường bọn họ, mới bắt đầu đi không bao lâu, liền thấy hai đứa nhỏ đang dìu nhau.

Y vội hạ kiếm, dừng ở trước mặt bọn họ.

Hai đứa nhỏ cả kinh, ngẩng đầu thấy là y, biểu tình trên mặt lập tức khẩn trương.

Lục Hào nhìn mặt bọn họ tím tím xanh xanh, cách tay Úc Ẩm cùng trên đùi còn dính máu, mặt y liền lạnh đến có thể kết băng.

Y vẫn luôn không mở miệng, áp lực trong lòng hai đứa nhỏ càng lúc càng lớn, cuối cùng đánh vỡ trầm mặc trước.

“Sư tôn.”

“Sư thúc.”

Lục Hào không có trả lời, khom lưng đem bọn họ bế lên, trước đưa Tần Sương về Vô Đồ Điện, lúc này mới mang Úc Ẩm trở lại trong tẩm điện.

Trực tiếp đi vào phòng tắm, dùng linh lực bao trùm vết thương của nhãi con, miễn khiến hắn đυ.ng phải nước.

Cầm khăn lau người cho hắn, đau lòng nắm tay tiểu đồ đệ, trên cánh tay có một vết thương dữ tợn đầy máu.

Úc Ẩm lại giống như không có cảm giác đau.

“Sư tôn…”

Úc Ẩm không rõ ràng lắm, rốt cuộc là làm sao vậy.

Nguyên nhân người này đen mặt, Úc Ẩm không dám đoán, sợ mình ở trong lòng y cũng không có quan trọng đến như vậy.

Lục Hào vẫn không mở miệng nói chuyện, trầm mặc tắm rửa xong cho hắn, ôm người đi đến phòng mình, lấy dược ra chậm rãi thoa cho hắn.

“Ăn cơm xong lại tắm rửa không tốt với thân thể, ngươi trước nhịn một chút, thoa dược xong chúng ta ăn cơm.”

Úc Ẩm không nghĩ tới y sẽ suy xét như vậy.

Hắn ngồi ở trên giường, Lục Hào cúi đầu, nhẹ nhàng thoa dược, làm người không thấy rõ biểu tình.

“Các ngươi nói muốn tự mình giải quyết, ta cho các ngươi quyền lựa chọn, chỉ là…”

“Sư tôn, ta biết sai rồi.”

Lục Hào ngẩng đầu: “Ngươi sai rồi? Ngươi sai ở đâu?”

Tên nhóc áy náy cúi đầu: “Ta không nên đánh nhau với bọn họ.”

Lục Hào tiếp tục thoa dược cho hắn, ngữ khí hơi có chút nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi sai ở chỗ không nói cho ta biết tình huống, càng sai là chịu trọng thương như vậy, khiến ta lo lắng!”

Lo lắng?!

Môi Úc Ẩm hơi run rẩy, kinh ngạc nhìn Lục Hào.

Thấy biểu tình này của hắn, y càng giận, chọc đầu Úc Ẩm: “Như thế nào, ngươi còn không tin?”

“Ta đây là đang nuôi dưỡng một tiểu bạch nhãn lang.”

(Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn)

Úc Ẩm vội không ngừng lắc đầu: “Không…”

“Ta thừa nhận, trước kia ta rất khốn nạn, sư tôn xin lỗi ngươi, cũng thật lòng đối tốt với ngươi, ngươi không thể…”

“Ngươi không thể… Lại tin tưởng ta thêm một chút sao?”

Vốn dĩ y cũng cho rằng, con nít nghịch ngợm, có chút đυ.ng chạm là rất bình thường.

Nhưng vết thương trên tay Úc Ẩm, rõ ràng là bị linh lực gây thương tích.