Tạ Lạc Lạc lay lay người cậu, lúc này Ninh Thời Tuyết mới không chút để ý mà nói: “Sói không đánh lại ta đâu.”
“Ba nhỏ gạt người.” Ánh mắt Tạ Lạc Lạc đầy hoài nghi.
Nhóc mới không tin ba kế hư lợi hại như vậy, huống chi thân hình mảnh khảnh của Ninh Thời Tuyết càng không có lực thuyết phục.
Ninh Thời Tuyết nhướng mày, “Vậy hiện tại ta liền đi ra ngoài xem một cái?”
Bên ngoài truyền đến tiếng gió đập cửa, giống như sói sắp tới rồi, tùy thời sẽ phá cửa mà vào.
“Anh Tiểu Ninh đừng đi!” Hạ Miểu thích Ninh Thời Tuyết cực kì, cô bé nhào qua ôm lấy người cậu, khóc giống như sắp phải vĩnh biệt nhau.
Ninh Thời Tuyết vô cùng cảm động, nhưng ngữ khí lại kiên định không cho phản bác, “Mau quấn chăn thật kỹ."
Hạ Miểu sợ hãi mà trốn vào trong lòng ba ba của mình.
Ninh Thời Tuyết đi xuống giường, sau đó không chút do dự mở cửa.
Đêm khuya mưa to xối xả, thân ảnh của cậu che khuất bóng đêm bên ngoài, cặp mắt đào hoa lãnh đạm lại sáng ngời.
Tuy chỉ có mình cậu đứng nơi đó, nhưng lại làm đám nhóc con trong phòng yên tâm vô cùng.
Ninh Thời Tuyết không thích thời tiết này, doạ đám nhóc sợ tới mức ngủ không yên thì có chỗ gì tốt?
Khi cậu còn nhỏ ở trong cô nhi viện, các thầy cô cũng sẽ hù doạ các cậu, nói nếu ai không ngủ được sẽ bị quỷ bắt đi.
Đến khi lớn tuổi hơn một chút, trước khi các thầy cô dời đi, đều sẽ kể chuyện xưa, chuyện ma quỷ cho bọn họ.
Ở trước mặt các cậu mặc đồ trắng, đồ đỏ, sau đó lại lấy gương ra khiến các cậu sợ đến mức bị bóng đè.
Nói tiếp lại buồn cười, sau khi trưởng thành, Ninh Thời Tuyết ở trong trò chơi đã trở thành một hung thần tiếng tăm lừng lẫy.
Nhưng bản thân Ninh Thời Tuyết kỳ thật rất sợ tối.
Chẳng qua loại cảm giác này không có ảnh hưởng lớn đến cậu mà thôi.
Bên ngoài không có cái gì, thấy mấy đứa bé không khóc nữa, lúc này Ninh Thời Tuyết mới đóng cửa lại.
Cậu chà xát cánh tay lạnh lẽo của bản thân, trở về tìm bình sữa của Tạ Lạc Lạc, đồ chơi tiểu quái thú, còn có cái mũ vàng nho nhỏ mà mẹ của Tạ Lạc Lạc làm.
Tất cả đều đặt xuống gối đầu của nhóc con.
Sau đó cậu giơ bàn tay căng chăn lên, làm ra một cái động nhỏ vừa đủ để Tạ Lạc Lạc trốn vào trong.
Tạ Lạc Lạc chui vào trong chăn, chỉ lộ ra gương mặt trắng trẻo như cái bánh bao, dùng đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm cậu.
“Sói đánh không lại tiểu quái thú của nhóc, cũng không đánh được mẹ của nhóc.” Ninh Thời Tuyết khẽ cười một cái, cúi đầu hỏi, “Hiện tại không sợ nữa đi?”
Khuôn mặt Tạ Lạc Lạc đỏ bừng, toàn bộ thân thể của nhóc con đều tránh ở dưới chăn, giống như có chút thẹn thùng, hướng về phía cậu nhỏ giọng hừmột chút, “Oa mới không sợ đâu!”
Không hổ là con trai của bá tổng, mới ba tuổi rưỡi đã nắm bắt được tất cả tinh túy của ngạo kiều.