Ninh Thời Tuyết vỗ vỗ quần rồi đứng lên, hốc mắt cậu hồng hồng, giống như còn thấy ủy khuất, nhưng vẫn khoan dung nói: “Được rồi, vậy ta cũng không cưỡi nữa.”
Tạ Diêu Diêu thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hù chết bảo bảo rồi.
Làn đạn bị hai người chọc cười.
【 Ninh Thời Tuyết xứng đáng nhận văn bằng của nhà trẻ. 】
【 Ô ô ô bảo bối dễ bị lừa quá, mau nói cho dì biết nhóc thích màu bao tải nào, dì cũng muốn lừa nhóc.】
Trừ Ninh Thời Tuyết, mấy người Hạ Lâm đều nằm sấp xuống dỗ đám nhóc.
Quý Thanh do dự vài phút, vẫn quyết định từ bỏ, cậu ta thật sự không làm được.
Rốt cuộc đây cũng là màn ảnh, ai biết sẽ bị chụp thành cái dạng gì phát lên mạng.
Đến lúc đó, hình tượng mà cậu ta vất vả xây dựng liền bị hủy hoại.
Quý Tiêu ngồi ở trong lòng Quý Thanh, vốn dĩ tay nhỏ đang nắm chặt đầu ngón tay cậu ta, nhưng vừa ngẩng đầu lên, đôi mắt cất giấu khát vọng thật sâu lại dần dần ảm đạm xuống.
Không có việc gì, mình sẽ ngoan ngoãn.
Chờ bọn họ trở về nhà, cậu sẽ dắt mình đi ra ngoài chơi.
Tạ Lạc Lạc nâng khuôn mặt béo lên thở dài.
Ba kế hư thật sự quá xấu, một chút cũng không nhường nó, nhưng nó cũng không dám đòi hỏi, nhỡ ba kế hư khóc nó còn phải dỗ.
Thật phiền.
Hạ Miểu đi tới kéo tay Tạ Lạc Lạc, “Em trai, chúng ta chơi trò đóng vai gia đình được không?”
“Đóng vai gia đình ?” Tạ Lạc Lạc hỏi.
Phần lớn thời gian nhóc con đều ở cùng với lão quản gia và người hầu trong nhà, những người này tất nhiên sẽ không chơi đóng vai gia đình với nhóc.
Cho nên Tạ Lạc Lạc thật sự không biết.
“Chính là nấu cơm." Hạ Miểu nói, “Chị sẽ làm mẹ, Hạo Hạo làm ba, còn em sẽ làm một bảo bảo.”
Tạ Lạc Lạc nghiêng đầu hỏi: “Tiểu Bánh Trôi đâu?”
Từ tối hôm qua đến bây giờ, Quý Tiêu chưa từng chủ động nói chuyện với đám nhóc, hơn nữa trí nhớ của một đứa bé cũng không tốt lắm, Hạ Miểu đã quên Tiểu Bánh Trôi rồi, hiện tại Tạ Lạc Lạc nói cô bé mới nhớ tới.
Hạ Miểu nhỏ giọng ai nha một chút, nhăn mày có chút rối rắm, cuối cùng nói: “ Vậy Tiểu Bánh Trôi sẽ làm tiểu bánh trôi.”
Tạ Lạc Lạc đã hiểu.
Đã có ba mẹ và bảo bảo.
Cho nên Tiểu Bánh Trôi sẽ là cơm cơm.
Thật ra Tạ Lạc Lạc có hơi sợ Quý Thanh, nhưng hiện tại đang có rất nhiều người ở đây, nhóc liền đánh bạo lạch bạch chạy tới, ngẩng đầu nãi thanh nãi khí hỏi: “Tiểu Bánh Trôi, cậu là nhân gì nha?”
Nhóc rất thích ăn nhân chocolate và nhân dâu tây.
Quý Tiêu cũng khó hiểu, “Mình không có nhân.”
“Vậy cậu chính là Tiểu màn thầu.” Tạ Lạc Lạc chớp đôi mắt vài cái, mềm mại nói.
【 Cứu mạng, trong đầu mấy đứa nhỏ đều suy nghĩ cái gì vậy. 】
【 Tiểu màn thầu, tôi thật sự muốn cười chết. 】
...
Ngữ khí của Tạ Lạc Lạc quá chắc chắn, cho nên Quý Tiêu cũng bắt đầu hoài nghi bản thân, cậu bé ngẩng đầu hỏi Quý Thanh, “Cậu ơi, con là Tiểu màn thầu sao?”
Quý Thanh: “…"
Ý cười ôn nhu trên khuôn mặt Quý Thanh thiếu chút không giữ được.