“Chỉ những đứa trẻ nào không ngoan mới đi ra ngoài vào giờ này.” Tiếng nói của Quý Thanh vẫn thực ôn nhu, cậu ta rũ mắt hỏi Quý Tiêu, “Tiêu Tiêu cũng muốn làm một đứa trẻ hư sao?”
“Nhưng mà…” Quý Tiêu ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt của Quý Thanh, cậu bé nhấp nhấp miệng, lắc đầu nói, “Tiêu Tiêu phải làm một bé ngoan, như vậy mọi người mới thích chúng ta.”
Quý Thanh mỉm cười sờ đầu cậu bé, “Vậy đi ngủ thôi, ngày mai chúng ta còn phải dậy sớm làm nhiệm vụ nữa.”
-------
Nhân viên công tác của tổ tiết mục đều ở trong căn phòng bên cạnh ngõ nhỏ, trên đường đi, Ninh Thời Tuyết nói với Tạ Lạc Lạc: “Về sau không thể tự mình nhảy xuống giường, đã biết chưa?”
Cậu mới nghe Tạ Lạc Lạc khoe mông nhỏ, rất mềm mại, ngã cũng không đau.
Thiếu chút nữa còn dọa cậu chảy mồ hôi lạnh.
Còn may không xảy ra chuyện gì, nếu không đêm nay cậu sẽ bị Tạ Chiếu Châu bắt đi làm mồi cho cá mập rồi.
“Được nha.” Tạ Lạc Lạc đành phải đáp ứng, ai bảo Ninh Thời Tuyết sinh bệnh đâu.
Thầy cô giáo ở nhà trẻ đã nói, người bị bệnh phải được chăm sóc và nhường nhịn thật tốt.
Cho nên nó chỉ có thể dỗ dành ba kế hư thôi.
Thân thể Ninh Thời Tuyết vốn không khỏe, giờ lại gặp gió đêm từ núi thổi ra, cậu nghĩ mình đã sốt thêm rồi.
Nhân viên công tác biết chuyện liền vội vàng tìm thuốc cho cậu, tròng mắt đạo diễn ở bên cạnh khẽ chuyển động, nói: “Ninh lão sư, trên đường trở về có thể để người quay phim đi theo quay một đoạn không?”
Nói không chừng thước phim này sẽ hữu ích thì sao?
Nếu đạo diễn để ý đến sống chết của Ninh Thời Tuyết, để ý thời điểm cậu sinh bệnh có khó chịu hay không, thì lúc trước đạo diễn đã không mời Ninh Thời Tuyết đến chương trình này làm bia ngắm, cái ông quan tâm chỉ có nhiệt độ.
Ninh Thời Tuyết thật ra không hề để ý, “Quay đi.”
Đêm khuya, trong thôn vô cùng yên tĩnh, trên đường trở về, cậu nắm lấy tay nhỏ của Tạ Lạc Lạc, phía sau có một người quay phim đi theo, cảm giác vô cùng quỷ dị.
Bước chân Ninh Thời Tuyết không tự giác nhanh hơn.
Thời điểm bọn họ trở về đã là hai giờ rưỡi đêm, Ninh Thời Tuyết uống thuốc xong rất nhanh ngủ thϊếp đi.
Ngày hôm sau cậu tỉnh dậy là do tổ đạo diễn đánh thức.
“Xuất phát thôi, xuất phát thôi.” Đạo diễn đứng ở trong sân, cầm cái loa lên mở chức năng phát liên tục, “Các vị khách quý, đừng ngủ nữa, chúng ta phải thức dậy để làm nhiệm vụ rồi."
Quý Thanh cùng Tiểu Bánh Trôi là hai người đầu tiên đi ra ngoài.
【 Tiểu Bánh Trôi rời giường thật sớm, để dì ôm một cái. Lau nước mắt.jpg】
Chờ các khách quý tập hợp xong, cũng đã qua hơn mười phút, mấy đứa nhóc đều lung lay sắp đổ, miễn cưỡng đứng thẳng.
#2