Tạ Lạc Lạc ở bên cạnh đẩy Ninh Thời Tuyết, còn nắm lấy ngón tay cậu lay động, nhưng Ninh Thời Tuyết vẫn không mở mắt ra.
Nhóc con lo lắng lảo đảo bò dậy, dùng sức ném cái gối lên mặt đất, sau đó lấy mông nhỏ nhắm chuẩn, bẹp một cái rớt xuống, tư thế vô cùng thuần thục.
Khi ở nhà, nhóc vẫn luôn trộm xuống giường như vậy.
Tất cả khách mời của chương trình đều sống trong một cái viện. Gian phía trước có một lão nhân gia đang sống, nhưng chân của ông không tốt, giường đất cũng được cố ý thấp hơn rất nhiều.
Chân ngắn của Tạ Lạc Lạc đạp lên mặt đất chạy như điên đi tìm cái vali nhỏ của mình.
Sau đó khuôn mặt nhỏ đỏ lên, hự hự đem cái vali đánh đổ, ngồi xổm xuống bắt đầu lục đồ.
Giáo viên mầm non của nhóc có nói qua, các bạn nhỏ mỗi khi sinh bệnh phát sốt đều phải nói cho cha mẹ, hoặc là một người lớn khác, để người lớn mang tới bệnh viện khám, hoặc là uống thuốc.
Nhưng hiện tại Ninh Thời Tuyết phát sốt, mà cậu cũng không phải một bảo bảo.
Tạ Lạc Lạc gãi gãi khuôn mặt nhỏ, quyết định nhảy qua bước tìm người lớn, trực tiếp tìm thuốc cho Ninh Thời Tuyết uống.
Tạ Lạc Lạc không biết chữ, nhưng nhóc con vẫn nhận ra được hộp thuốc có hình hoa hướng dương nhỏ, ông quản gia có nói, mỗi khi ốm chỉ cần ăn nửa viên.
Nhóc con nghĩ nghĩ, quyết định moi ra một viên thuốc hoàn chỉnh, sau đó lại lạch bạch lạch bạch chạy đi tìm Ninh Thời Tuyết.
“Xấu xa.” Chân ngắn của Tạ Lạc Lạc dùng sức nhảy nhảy, vẫn không thể bò lên trên giường đất, nhóc con chỉ có thể lấy tay nhỏ mở miệng Ninh Thời Tuyết, muốn mặt cậu chuyển qua, “Uống uống thuốc.”
Tạ Lạc Lạc còn trộm kêu biệt danh đã đặt ra cho Ninh Thời Tuyết.
Bởi vì nhóc vẫn luôn cảm thấy, Ninh Thời Tuyết là một người xấu.
Ninh Thời Tuyết nóng tới hôn mê, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng thanh tỉnh trong tiếng gọi của Tạ Lạc Lạc.
Cái trán nóng bỏng, từ đuôi mắt đến gương mặt đều ửng đỏ, cậu cố gắng liếc mắt nhìn viên thuốc hạ sốt trong tay Tạ Lạc Lạc một cái, cặp mắt đào hoa lãnh đạm kia đột nhiên cong lên.
Giống như đang cười.
Tạ Lạc Lạc ngơ ngác mà nhìn thẳng vào cậu.
Tuy rằng chị Miểu Miểu vẫn luôn miệng khen anh trai rất đẹp, nhưng nhóc vẫn luôn cảm thấy, ba kế hư xấu giống như heo con trong phim hoạt hình. Thẳng đến lúc vừa rồi, khuôn mặt nhóc nhịn không được mà hồng lên.
Tạ Lạc Lạc đột nhiên cảm thấy thẹn thùng vô cùng mà ghé mặt giấu vào mép giường, chỉ lộ ra một đôi mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm Ninh Thời Tuyết.
“Đây là thuốc cho trẻ con.” Ninh Thời Tuyết ngồi dậy, đem Tạ Lạc Lạc bế lên, “Ta không dùng được.”
Dù thân hình Tạ Lạc Lạc bế lên rất mềm mại, nhưng nhóc con vẫn rất bụ bẫm, Ninh Thời Tuyết cảm giác eo của bản thân biểu tình một tiếng, sau đó hơi thở thoi thóp nằm xuống đất.