Chương 33

“Nhóc đừng hối hận là được, nửa đêm có khóc ta cũng mặc kệ nhóc.” Ninh Thời Tuyết nhéo khuôn mặt nhóc con một phen.

Tạ Lạc Lạc dùng sức hừ một tiếng, nhưng hiện tại nhóc đã mệt rồi, giọng nói mềm như bông, dù cố hung dữ hừ hừ cũng không có sức uy hϊếp.

Ninh Thời Tuyết nằm xuống bên cạnh.

Tay nhỏ của Tạ Lạc Lạc nắm chặt cái mũ màu vàng, đây là món quà mà mẹ nhóc tặng, cái mũ giống như một vật trấn an, cần nắm chặt cái mũ này thì buổi tối nhóc mới có thể ngủ được.

Thời điểm Tạ Lạc Lạc được một tuổi rưỡi, mẹ của nhóc đã qua đời vì bệnh nặng, sau đó nhóc mới được Tạ Chiếu Châu đón về nuôi nấng.

Tạ Chiếu Châu cũng không giấu giếm chuyện cha mẹ cậu nhóc qua đời, vì thế Tạ Lạc Lạc vẫn luôn biết Tạ Chiếu Châu kỳ thật là chú của mình, chứ không phải cha lớn.

----

Tổ tiết mục nói sẽ phát sóng trực tiếp 24/24 giờ, nhưng không có khả năng mỗi giờ mỗi phút đều quay, dù sao các khách mời cũng cần sự riêng tư, cho nên sau mỗi 12 giờ tối, phòng phát sóng trực tiếp sẽ kết thúc.

Hiện tại mới 11 giờ, làn đạn vẫn còn rất nhiều người đang trực xem.

Tạ Lạc Lạc ngủ đặc biệt ngoan, lông mi dài đậm rũ xuống, khuôn mặt trắng mềm theo hô hấp hơi nhấp nhô, cái miệng nhỏ hồng hào lẩm bẩm vài câu trong giấc mơ.

Nhưng tư thế của Ninh Thời Tuyết thì vô cùng xấu, cậu trở mình, cái chăn đắp trên người cứ thế liền xuống dưới, lộ ra một đoạn cẳng chân trắng đến chói mắt.

【 Ô ô ô bảo bối, lại đây dì nhỏ hôn hôn, dì muốn cắn một ngụm lên khuôn mặt nhỏ kia. 】

【 Đột nhiên có chút hiểu cảm giác của Ninh Thời Tuyết, mới 21 tuổi liền cùng một lão nam nhân kết hôn, ai lại không hỏng mất đây... 】

【 Cậu ta xứng đáng, cảm ơn. 】

【 Đáng chết, tên nam nhân kết hôn với Ninh Thời Tuyết rốt cuộc là ai, thật ghen ghét, ta cũng muốn có một người vợ xinh đẹp và một đứa con đáng yêu như vậy được không? Cắn khăn lông.jpg】

-----

Ngủ đến nửa đêm, Tạ Lạc Lạc bị nóng tỉnh.

Tạ Lạc Lạc vốn dĩ đang cuộn mình trong chăn, nhưng Ninh Thời Tuyết lại ngủ không thành thật, nhóc vẫn luôn bị đè, cuối cùng còn lăn long lóc vào trong ngực Ninh Thời Tuyết, khuôn mặt mềm mại dán vào cổ của cậu.

Nhóc con nâng tay béo lên xoa xoa đôi mắt, gương mặt nhỏ ấm ức phồng lên, muốn lấy cái chân ngắn đạp Ninh Thời Tuyết đi.

Kết quả lại sờ phải làn da nóng bỏng của Ninh Thời Tuyết.

Thật, thật nóng quá nha.

Đôi mắt đen nhánh của Tạ Lạc Lạc trong nháy mắt trợn tròn.

Kỳ thật buổi tối khi mới trở về, Ninh Thời Tuyết đã có dấu hiệu phát sốt.

Nhưng thôn nghèo này rất thiếu thốn đồ dùng y tế, hơn nữa từ khi mười mấy tuổi cậu đã bị nhốt ở trong phó bản, đã hình thành thói quen sinh bệnh thì tự mình nhẫn nhịn.

Cậu căn bản không nghĩ tới chuyện uống thuốc này.