Chương 32

Nguyên chủ trước kia trang điểm thật đậm, luôn thể hiện sức khỏe mình rất tốt, chính là vì không muốn mọi người cảm thấy cậu là một ma ốm.

Rất nhiều người thấy cậu gầy như vậy, đều đoán cậu dùng mấy loại thuốc linh tinh dễ giảm cân, không có ai nghĩ theo hướng thân thể không tốt.

Ninh Thời Tuyết ho khan đến mức nói không nên lời, chỉ có thể vẫy vẫy tay, ý bảo bản thân không có việc gì.

Bất lực.jpg.

Tại sao không có ai nói với cậu, tham gia chương trình dẫn trẻ còn gặp phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng như này chứ.

--- --- ---

Chờ đến khi trở về nhà gỗ, Ninh Thời Tuyết mới mệt mỏi nằm liệt lên ghế sô pha.

Sau đó cậu giương mắt lên, chọn một nơi sạch sẽ để Tạ Lạc Lạc đứng dựa vào, “Nhóc con, mau đứng vào đây, ta chụp cho nhóc một bức ảnh."

“Tại sao lại chụp oa?” Tạ Lạc Lạc đã biết mình sai, cho nên nhóc chớp chớp đôi mắt to tròn, ngoan ngoãn đứng không nhúc nhích.

Ninh Thời Tuyết nói: “Ta muốn gửi cho cha của nhóc."

Vừa rồi Tạ Lạc Lạc đột nhiên quỳ xuống, tuy không phải là do cậu, nhưng đại vai ác trong truyện đều là người không nói lí lẽ, nói không chừng sẽ tính lên đầu cậu.

Ninh Thời Tuyết nghĩ tới nghĩ lui, quyết định gửi tình hình gần đây của Tạ Lạc Lạc cho hắn.

Đôi mắt Tạ Lạc Lạc trong nháy mắt sáng lên.

Cha lớn!

Nó rất lâu chưa được thấy cha lớn rồi.

Vì thế nhóc con vô cùng phối hợp chụp ảnh.

Vài phút sau, Ninh Thời Tuyết click mở khung chat với Tạ Chiếu Châu, đem tấm ảnh vừa chụp gửi qua.

Tạ Chiếu Châu còn đang mở họp, đột nhiên nhận được tin nhắn của Ninh Thời Tuyết, đôi mắt hắn nháy mắt lạnh xuống.

Tưởng Tạ Lạc Lạc xảy ra chuyện gì, hắn nhanh chóng mở tin nhắn ra.

“…”

Ninh Thời Tuyết gửi cho hắn một bức ảnh.

Trong hình, khuôn mặt Tạ Lạc Lạc dính đầy vết bẩn như một con mèo hoa, phía sau là bức tường gỗ cũ nát, trên tường còn dán đầy báo.

Có thể là Ninh Thời Tuyết cảm thấy đứng im không đủ, còn chỉ huy Tạ Lạc Lạc nâng tay nhỏ lên làm dấu ok, bày ra một tạo hình vô cùng chuyên nghiệp.

【Snow: Chúng tôi đã tới nơi rồi, anh yên tâm. [Ảnh chụp] 】

Tạ Chiếu Châu: “…”

Hắn thật sự có thể yên tâm sao?

--- --- ---

Ninh Thời Tuyết đợi trong chốc lát cũng không thấy tin nhắn phản hồi của Tạ Chiếu Châu, cậu cũng không quá để ý.

Có lẽ bá tổng chính là một người bận rộn như vậy.

Thấy đã 10 giờ rưỡi, cậu xách Tạ Lạc Lạc lên, vội vàng đi ra sân để tắm rửa rửa mặt, sau đó cậu cầm lấy bình sữa của Tạ Lạc Lạc lên hỏi: “Nhóc thật sự không muốn uống sữa sao?”

Tạ Lạc Lạc mới tắm rửa xong, cả người giống như một cái bánh bao nhỏ đang toả nhiệt, trắng trẻo lại mềm mụp.

Nhóc con ghé vào trên gối đầu, rầm rì từ chối, “Oa không phải một bảo bảo ba tuổi!”

------

Tui đang sốt nên mai chỉ lên được 2 chương thui nha. Tại tui định ngủ 1 mạch từ 10h tối nay đến 12h trưa mai lun, sạc năng lượng còn chạy deadline cuối năm nè =))

Mà mấy bồ qua miền truyenhdx để đọc chương mới nhanh hơn nha. Tui vừa để ý, thấy chương này tui đăng từ hôm trước, mà hôm sau vẫn không hiện lên, dù có thông báo luôn ấy.