Trong nguyên tác, vai chính thụ cũng tham gia vào chương trình về trẻ con này.
Nguyên chủ trong truyện hoàn toàn trở thành đá kê chân, tin xấu đầy mình, là một công cụ người phụ trợ cho vai chính thụ vạn nhân mê.
Cậu điên rồi mới tự đi tìm khổ để ăn.
Kỳ thật, trong nguyên tác nguyên chủ cũng đã cự tuyệt.
Tối hôm qua nguyên chủ khóc lóc suốt một đường, hận muốn chết, căn bản không muốn gặp vai chính thụ, không ngờ vừa về đến nhà liền nhận được thông báo của Lục Lệ.
Nhìn xong tin nhắn, nguyên thân liền sốt cao rồi hôn mê, Lục Lệ tìm không thấy người, lúc này mới tới Tạ gia.
Khó trách cuối cùng vẫn đi, thì ra là do bị Lục Lệ dụ dỗ.
Lục Lệ sửng sốt, còn tưởng rằng bản thân nghe lầm, khi phản ứng lại thì khuôn mặt ngăm đen của hắn liền tức giận đến đỏ lên.
Nếu hắn có thể đi, vậy còn đến lượt người như Ninh Thời Tuyết sao ?!
Thế nhưng hôm nay Ninh Thời Tuyết đột nhiên đổi tính, hắn ngược lại không biết đối phương đang suy nghĩ cái gì.
“Tiểu Ninh, như vậy đi...” Hắn đành phải hạ thấp thái độ, mềm mỏng dỗ người.
"Chỉ cần cậu chịu đi, Lục ca liền tìm giúp cậu một nhân vật trong đoàn phim của Tạ Hàn Chu, không phải cậu muốn đóng phim cùng anh ta hay sao?”
Ninh Thời Tuyết nâng hai tròng mắt lạnh nhạt lên.
Lục Lệ trong lòng vui mừng, còn tưởng rằng đề nghị của mình rất hấp dẫn.
Sau đó, liền nghe thấy Ninh Thời Tuyết chậm rì rì mà nói: “… Tạ Hàn Chu ? Không đi.”
???
Lục Lệ bất ngờ “Vì sao?”
Ninh Thời Tuyết ăn ngay nói thật, “Anh ta không xứng với tôi.”
Lục Lệ: “…”
Thấy Ninh Thời Tuyết hoàn toàn điên rồi, Lục Lệ đành phải thả ra đòn sát thủ, “Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, lần này không đi thì cậu sẽ phải bồi thường cho công ty 800 vạn tiền vi phạm hợp đồng, cậu có bồi thường nổi không?”
Ninh Thời Tuyết dừng lại.
Cậu đúng thật là đã quên cái chuyện này.
Quy mô thương nghiệp của Ninh gia tuy rằng kém Tạ thị, nhưng ở Yến Thành cũng được coi là một nhân vật nổi tiếng, mà cậu là thiếu gia của Ninh gia, đáng ra cũng không thể thiếu tiền.
Đáng tiếc nguyên thân là một người ngu ngốc, biết tra công thích đua xe, liền nhân dịp sinh nhật của tra công mà mua lễ vật giá trị tặng cho hắn, hiện tại toàn thân chỉ còn mấy trăm đồng.
“…”
Đòn này đủ cứng.
Ninh Thời Tuyết không tiếp tục cự tuyệt, Lục Lệ cũng không dám trêu chọc tiếp, sợ cậu lại hối hận, hắn nhanh chóng rời khỏi Tạ gia.
Chờ người đi rồi, Ninh Thời Tuyết vuốt mồ hôi lạnh trên người, quần áo đã ướt đẫm, cậu muốn đi tắm rửa.
Nhưng khi cậu mới đứng dậy, liền nghe thấy bên ngoài phòng ngủ có một loạt tiếng bước chân, sau đó cửa phòng ngủ đang khép hờ bị một nhóc béo dùng hai tay đẩy ra.
Ninh Thời Tuyết sửng sốt.
Trước mắt là một nhóc con khoảng ba, bốn tuổi, môi hồng răng trắng, lớn lên xinh đẹp giống như búp bê sứ, khuôn mặt vừa trắng vừa múp, cả người đều mang lại cảm giác mềm mụp.