Nửa giờ sau.
Trong lúc đợi xe của tổ tiết mục tới, trên bàn tay trắng nõn của Ninh Thời Tuyết đã chườm một chiếc khăn nóng.
Đầu ngón tay của cậu vốn tinh tế, vậy nên vết đỏ do bị đồ vật siết chặt hằn lên cực kì rõ ràng.
“Đã nói với ba nhỏ, không đi được mà." Tạ Lạc Lạc ở bên cạnh bưng mặt nhỏ thở dài, “Ba nhỏ thật không ngoan!”
Ninh Thời Tuyết xấu hổ đến mức muốn lấy ngón chân moi mặt đất, nhưng ngoài việc cậu vẫn mạnh miệng, “Ta cũng không muốn như vậy.”
Cậu không biết thân thể nguyên chủ lại hư nhược đến thế.
“Ba nhỏ còn như vậy, sẽ bị cha đét mông.” Tạ Lạc Lạc mặc kệ cậu mạnh miệng, tiếp tục quở trách, “Ba nhỏ đã quên rồi sao, cha đét mông, rất đau!”
【 Đứa nhỏ này, đây là chuyện ta có thể nghe sao?】
【 A? Chuyện này dù nghe mười lần cũng không thấy chán. 】
【 Mau nói tiếp, mau nói tiếp, ta đăng kí vip chính là để nghe được những chuyện này.】
------ ------- -------
Tập đoàn Tạ thị, văn phòng tổng trợ lý.
Tống Ly đem hợp đồng sửa sang lại thật tốt, do dự một chút, vẫn quyết định cầm lấy di động, sau đó bước vào căn phòng phía cuối hành lang.
“Tạ tổng.”
Sau khi kết hôn, Tạ Chiếu Châu liền lập tức bay ra nước ngoài, tối hôm qua hắn mới trở về Yến Thành, sau đó trực tiếp tới công ty.
Dù cả đêm không ngủ, tinh thần của hắn vẫn rất tốt.
Ngẩng đầu lên, cặp mắt phượng đen nhánh trầm tĩnh liền lộ ra, tràn ngập cảm giác ác bách lạnh băng.
Bộ tây trang bằng vải dệt thuần đen bao vây lấy đôi chân dài, hắn chỉ ngồi ở bàn làm việc cũng có thể phô bày ra một thân thẳng tắp.
“Chuyện gì?” Tạ Chiếu Châu hỏi.
Tống Ly đem văn kiện đưa cho hắn, “Hợp đồng sản xuất thuốc bên Ninh thị đã được chuẩn bị tốt, hiện tại cần ngài ký tên, sau đó... chính là…” Trợ lý hiếm khi chần chờ trong một cái chớp mắt.
Tạ Chiếu Châu không khỏi nhíu mày.
Ba năm trước đây hắn tiếp nhận Tạ thị đã nhận Tống Ly làm trợ lý, nhiều năm kinh nghiệm như vậy, người trợ lý này đáng nhẽ không nên mắc phải sai lầm cơ bản như vậy.
“Làm sao vậy?” Giọng nói của Tạ Chiếu Châu lạnh hơn một chút.
“Chính là chuyện tham gia chương trình giải trí của phu nhân và tiểu thiếu gia.”
Tống Ly đầy mặt rối rắm, cuối cùng cũng chỉ có thể đưa điện thoại di động cho Tạ Chiếu Châu, “Tạ tổng, ngài có muốn xem một chút không?”
Dù đã cảnh cáo Ninh Thời Tuyết an phận một chút, nhưng rốt cuộc người kia vẫn tham gia cùng Quý Thanh, ai biết cậu ta có đột nhiên nổi điên lên không, sau đó lại làm ra chuyện phiền phức nào đó.
Vì thế, Tạ Chiếu Châu dặn dò Tống Ly để ý phòng phát sóng trực tiếp một chút, có việc khác thường thì phải lập tức thông báo cho hắn.
Tạ Chiếu Châu nhíu mày càng sâu, trong lòng đột nhiên xuất hiện một loại dự cảm xấu.
Hắn tiếp nhận di động, sau đó ánh mắt đột nhiên dừng lại.
------------- * ------------- * --------------
Sáng lạnh mà tui vẫn dậy sớm làm bài để còn edit truyện. Mà lúc gần edit xong, chỉ còn đúng 3 dòng thì mất điện chứ, huhu. Làm tui lại phải gõ lại từ đầu, đớn quá trời luôn ༎ຶ‿༎ຶ
Thui k sao, mấy bồ đập ánh kim vào mặt tui để tui có động lực ra chương đii. Hnay trên 30k ánh kim thì hứa mai tui ra 5 chương luôn ( ꈍᴗꈍ) còn không đủ thì tui vẫn ra 3 chương nè, yên tâm.