Chương 20

Mắt thấy đã đến giờ cơm trưa, lão quản gia lại đây tìm bọn họ.

“Ba không được đi!” Tạ Lạc Lạc mặc áo yếm để ăn cơm, nhóc con giờ phút này tựa như hiện ra nguyên hình, bàn tay múp nắm lấy quần áo Ninh Thời Tuyết, nãi thanh nãi khí, “Ba nhỏ còn chưa trả lời câu hỏi xong.”

Ninh Thời Tuyết: “…”

Cậu thực sự rất bất lực, nhưng lại không thể xách nhóc con này lên đánh mông được.

Tạ Lạc Lạc ngẩng đầu, đối mặt với Ninh Thời Tuyết còn đang phiếm hồng ở hốc mắt, rối rắm một phen, nhóc con gãi gãi khuôn mặt, đổi thành giữ chặt mấy đầu ngón tay Ninh Thời Tuyết, thở dài, “Được rồi, không trả lời cũng có thể ăn cơm.”

Ai, ai bảo ba kế hư của nó yếu ớt đến như vậy chứ.

Chỉ có thể nhường nhịn thôi.

Làn đạn một phen tò mò, đạo diễn thay bọn họ hỏi ra nghi hoặc trong lòng, “Ninh lão sư, câu hỏi gì vậy.”

Ninh Thời Tuyết không muốn nói chuyện.

“Trước kia tiểu thiếu gia từng xem một chương trình giải trí...” Lão quản gia ở bên cạnh xấu hổ giải thích.

“Không trả lời câu hỏi thì không thể ăn cơm?” Đạo diễn đi theo sau kinh ngạc, “Có đạo diễn nào thiếu đạo đức như vậy sao?"

Sau đó ông cúi đầu, thấy Tạ Lạc Lạc ôm lấy chân của mình, nụ cười trên mặt đạo diễn chậm rãi cứng đờ.

Thì ra ta là người thiếu đạo đức như thế.

【 Tiếng lòng của đạo diễn: Ta thật đáng chết. 】

【 Cười phun nước, Tạ Lạc Lạc thật sự không phải con trai ruột của Ninh Thời Tuyết sao? Tính tình này căn bản giống nhau như đúc... 】

------

Rốt cuộc cũng cơm nước xong, Ninh Thời Tuyết lại về phòng ngủ của mình.

Lần này dù đạo diễn có đứng ngoài cửa nói cái gì thì cậu cũng không ra.

Thẳng đến chạng vạng, cách một giờ trước thời điểm xuất phát, cậu mới từ trên giường bò dậy, sắp xếp hành lý của bản thân.

“Oa tới giúp ba nhỏ!” Tạ Lạc Lạc hăng hái xung phong nhận việc.

Ninh Thời Tuyết tìm ra cái vali lớn mà nguyên chủ thường dùng, đầu tiên xếp vào mấy bộ quần áo, lại thêm cái gối ngủ mấy ngày nay.

Nguyên chủ còn đang uống thuốc trung y, cậu lại thả vào hành lí mấy chục túi thuốc bắc…

Cuối cùng cái vali to lớn này miễn cưỡng mới có thể kéo lên.

Máy chơi game còn suýt thì bị rơi ra.

Tạ Lạc Lạc ngồi xổm ở bên cạnh, đôi tay béo nâng mặt nhỏ lên thở dài, có chút phát sầu, “Oa cảm thấy, ba nhỏ không đi được.”

Tạ Lạc Lạc tuy chỉ mới ba tuổi rưỡi, nhưng là fan của tổ tiết mục hơn một năm, nhóc biết một khi rời khỏi nhà, khách quý sẽ phải tự bê hành lí, đạo diễn lòng dạ hiểm độc sẽ không giúp bọn họ.

Nói đùa cái gì vậy.

Ninh Thời Tuyết không tin, tốt xấu gì cậu cũng từ núi xương biển máu lăn lê bò lết ra, còn không thể xách nổi cái vali này sao?

Cậu tự tin tiến lên một bước, hít sâu, cong eo, sau đó vươn đôi tay mảnh khảnh ra.