Chương 2: Ác giả ác báo

Đầu đông là lúc thời tiết lạnh nhất, gần đây Khương phủ liên tục có hỉ sự, đích nữ Khương Lương được thái hậu chọn trúng, nửa năm sau vào cung làm chủ trung cung; thứ nữ Khương Duy liên hôn với Thẩm tướng quân, ít ngày nữa sẽ thành thân. Trong triều, địa vị của Thái sư Khương Việt Bình chói lọi như mặt trời ban trưa, khiến vô số người đỏ mắt ghen tỵ.

Ngày hôm đó là một ngày bầu trời xanh thẳm, nhân dịp thời tiết tốt Khương Việt Bình đã mở một buổi thịnh yến tên “Hội phẩm thơ”, mời công tử các phủ tới dự hội.

Tiệc đầu tiên là phải có khác, trái phải có trật tự. Nữ tử thướt tha tươi cười dịu dàng; nam tử tuấn tú cử chỉ văn nhã.

Dù Khương Lương bệnh mới khỏi, người được vây trong bộ cẩm y rực rỡ nhưng ở nàng vẫn toát lên vẻ đoan trang khéo léo, hai gò má ửng hồng khiến người ta say mê, người bên cạnh không nhịn được khoe khoang: “Khương giá tỷ tỷ tài mạo song toàn, hôm nay vừa gặp quả đúng như lời đồn. Mấy lời đồn đại còn chẳng sánh bằng tài mạo của tỷ, nhất cử nhất động của tỷ quý khí phi phàm, muội nhìn mà hoa cả mắt.”

Người vừa nói là Hà thị - nữ nhi của Giám sát Ngự sử. Dù lòng ghét mấy lời a dua nịnh nọt nhưng ngoài mặt Khương Lương vẫn nở nụ cười yêu kiều, vui vẻ nhận lấy những lời tâng bốc này.

Không chờ Khương Lương lên tiếng, sau lưng có tiếng người trả lời: “Hà gia tỷ tỷ nói đúng đấy, trưởng tỷ nhà ta là mỹ nhân số một số hai kinh thành, không thì vì sao tỷ lại được hoàng thất nhìn trúng? Hôm nay trong bộ y phục này trông tỷ ấy rực rỡ như hoa mẫu đơn! Bọn ta nào có thể bì kịp với tỷ ấy được, ai cũng kém hơn.

Khương Duy mặc trường sam màu hồng phấn, dáng vẻ điềm tĩnh dịu dàng của nàng tựa tiên nữ hạ phàm, trâm cài vàng đong đưa trên mái tóc đen làm người ta hoa cả mắt, nha hoàn thϊếp thân của nàng lại có dung mạo bình thường.

Khương Duy đứng cạnh Khương Lương, mắt rõ ràng có nụ cười, nàng âm thầm quét mắt nhìn tất cả cô nương có mặt ở đây, sau khi nghe những lời này họ bày ra vẻ mặt khác nhau: “Cái này…”

Ánh mắt Khương Lương rất lạnh, đời trước ở phủ chính Khương Duy là người đã đẩy nàng xuống nước trong “Hội phẩm thơ” này khiến nàng nhiễm lạnh. Sau đó ba lần bốn lượt cố ý đưa thuốc có tính hàn tới hại cơ thể nàng bị bệnh mỗi khi mùa đông tới, không thể tham gia “Hội phẩm thơ”. Khiến người ta đồn ra Hoàng hậu tương lai chỉ có hư danh, thứ nữ Khương phủ mới thật sự là người có tài hoa trác tuyệt. Đời này dược liệu Khương Duy đưa tới nàng không hề dùng đến, còn chủ động báo với phụ thân mình muốn tham gia Hội phẩm thơ.

Khương Duy khó có thể tiến thêm bước nữa, nàng ta dám gây xích mích để khiến những nữ tử này cô lập nàng.

“Xin lỗi mọi người, muội muội Khương Duy nhà ta xưa nay không thích đi học nên ngôn từ có chỗ không ổn. Xin mọi người thứ lỗi cho muội muội ta, thân là trưởng tỷ ta thay mặt muội ấy xin lỗi mọi người. Người đâu! Đưa Nhị tiểu thư về phòng, bảo ma ma canh chừng muội ấy, phạt muội ấy chép 《Bát Nhã Kinh》 . Nếu đại phu nhân có hỏi thì cứ nói là ta phạt, có câu hỏi gì thì tới tìm ta trả lời.”

“Vâng thưa Đại tiểu thư.”

“Khương Lương, ngươi —” Khương Duy chưa nói xong đã có hai ma ma nhìn mặt xem lời nói tiến tới che miệng nàng ta lại rồi kéo người ra hành lang, thị nữ thϊếp thân cũng hốt hoảng lui xuống theo.

Bấy giờ Khương Lương mới tiếp tục nói: “Mấy lời ban nãy muội ấy nói chỉ là lời nói vô căn cứ thôi. Các tỷ muội nghĩ mà xem, thế gian này có muôn vàn loài hoa, bốn mùa khác nhau. Trên đời này mà chỉ có hoa mẫu đơn nhân gian sẽ mất đi tám phần màu sắc, thế còn gì thú vị nữa?”

Khương Lương vừa dứt lời, chân mày của các tiểu thư quý tộc nhẽ giãn ra, lòng họ thoải mái hơn nhiều, một hai người xông tới hành lễ với nàng: “Chào Khương tỷ tỷ…”

Nàng không chú ý tới ở một mái đình không xa có một nam tử xa lạ đang nhìn về phía mình. Ánh mắt của hắn xen lẫn sự thỏa mãn và vui sướиɠ, như thể thứ bị gió thổi đong đưa không phải ngọc bội bên hông mà là tâm tình hỗn loạn của hắn.

“Người ngoài mà biết ngươi bỏ thân phận và chánh vụ trộm tới hội thi chỉ vì muốn nhìn mỹ nhân yểu điệu, người ta nên cười ngươi ngu ngốc hay nặng tình đây hả Tuân công tử?”

Nam tử cầm cây quạt gõ vào đầu người vừa nói chuyện: “Tô Bạc Kiều, ngươi học thói ba hoa từ bao giờ thế? Mau nghĩ từ đối thơ đi, không thì tiệc rượu tối nay ngươi đừng mơ tìm đại một lý do để chạy trốn.”

Tô Bạc Kiều ngậm miệng liên tục từ chối, bỏ lại những nữ tử vừa rồi nam tử chú ý tới, vội vàng đón tiếp các thi nhân tới đối thơ. Lòng âm thầm quyết định lần sau phải đổi cách gặp đặc biệt hơn, lúc ấy hắn nhất định sẽ nghĩ cách dây dưa không dứt với đối phương.

Tiệc thơ kéo dài đến chạng vạng, mọi người dần dần rời đi. Không còn nghi ngờ gì nữa, một phen ngôn luận kia của Khương Lương và những biểu hiện xuất chúng của nàng đã khiến quý nữu các nhà tranh nhau yêu mến ủng hộ nàng, cuối cùng nàng đã về nhất.

Về phần Khương Duy, nàng ta đã bị Khương Lương chọc giận mặt đỏ tía tai lui về từ sớm rồi, không vớt được cái gì. Nào ngờ trên bàn cơm mẫu tử đại phu nhân lại tìm tới tra hỏi, Khương Lương âm thầm nở nụ cười nhạt trong bụng. Nàng chưa dành thời gian ra xử lý mẫu tử này họ đã tự tìm tới cửa rồi.

“Nghe nói hôm nay ở hội thi Duy muội khóc trở về, đứa mắt mù nào trêu chọc ngươi?” Con vợ lẽ khơi mào câu chuyện, gãi đúng chỗ ngứa.

“Nhị ca đừng trách gì cả, do muội không tốt, nên tỷ tỷ mới…”

Giọng điệu tràn đầy áy náy vang lên, Khương Duy tựa người vào lòng Đại phu nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trông vô cùng uất ức, nước mắt chực chờ trong hốc mắt, thấy mà thương.

Nhìn lại vẫn thấy Khương Lương ngồi vững vàng trên ghế, ly trà và nắp trà chạm nhau, nàng vẫn ung dung thưởng thức trà, không bận tâm đến việc này.

“Mấy ngày trước con không chăm sóc tốt cho tỷ tỷ, hại tỷ ấy rơi xuống nước trong lúc chơi đùa cùng con, con không níu được tỷ, cũng không biết được nên tỷ tỷ mới bị phong hàn, con thật vô dụng, huhuhu —”

Vừa nói nàng ta vừa giơ tay lau nước mắt, làm lộ ra vết đỏ trên cổ tay, làn da trắng nõn khiến vết đỏ trở nên dữ tợn hơn.

Đại phu nhân chú ý tới điểm này, bà ta lên tiếng an ủi: “Duy nhi, con đã tận lực rồi. Giờ tỷ tỷ con không còn gì đáng ngại nữa, con cũng đừng tự trách.”

Không còn gì đáng ngại? Lúc ấy suýt chút nữa nàng đã chết rồi!

“Tỷ tỷ, tỷ tha thứ cho ta được không?” Khương Duy cúi đầu, dáng vẻ nước mắt lưng tròng của nàng ta khiến ai nhìn thấy cũng sẽ sinh lòng không nỡ, nếu là một nam tử trái tim hắn sẽ tan chảy.

Khương Lương phớt lờ, nàng chẳng coi nàng ta ra gì, đến khi Khương Duy lộ vẻ thiếu kiên nhẫn nàng mới thong thả nói: “Tha thứ? Nếu ta không tha thứ thì sao?”

Lời vừa dứt, mọi người đều cảm thấy nghi ngờ, vẻ mặt của Khương Duy chợt cứng lại, nàng ta hoài nghi mình nghe lầm: “Cái gì?”

Khương Lương bật cười hai tiếng, mặt lạnh lùng: “Ngươi không nghe lầm đâu, ta không có ý định tha thứ cho ngươi.”

Nàng đặt ly trà xuống, không cho Khương Duy cơ hội mở miệng.

Sắc mặt nàng âm trầm, nàng bổ sung thêm: “Ngươi không giữ ta hay ngươi trật tay thì trong lòng ngươi và ta đều biết rõ. Chắc ngươi cũng biết đạo lý muốn người ta không biết thì mình đừng có làm. Ta mà chết có lẽ ngươi sẽ bảo phụ thân giải thích với Hoàng thượng rằng đang êm đẹp tự nhiên nữ tử Khương gia vô cớ chết chìm rồi tùy tiện nhét một thứ nữ vào cung lấy lệ nhỉ? Ngươi có biết không, người cứu ta là nữ quan của Trường Khánh Cung đấy…”

Trường Khánh Cung là nơi ở của bệ hạ hoặc hoàng tử.

Đời trước Khương Lương quá dịu dàng, quá đơn thuần. Vốn dĩ năm đó chuyện này đã bị Khương Duy khóc sướt mướt lấp liếʍ cho qua, tuy lòng có nghi ngờ nhưng nể tình nghĩa tỷ muội, lại nghĩ Khương Duy không cố ý nên nàng không truy cứu chuyện này nữa. Hôm nay nghĩ lại, hóa ra tất cả là do nữ nhân này đào hố chờ nàng sập bẫy.

“Là Hoàng… Hoàng thượng? Sao… Sao có thể?”

Trong lúc nhất thời, Khương Duy hoảng sợ che ngực lại, lúc nàng ta đẩy Khương Lương xuống nước rõ ràng không có ai chú ý tới.

Men theo trí nhớ Khương Lương nhớ lại kiếp trước Tiêu Sơn Ngọc từng nói với nàng toàn bộ quá trình Khương Duy thiết kế ra để đẩy nàng xuống nước đã bị hắn nhìn thấy. Chẳng qua khi đó họ vẫn chưa gặp mặt, vả lại cơ thể nữ tử cũng không thể bị nam tử lạ nhìn thấy nên Tiêu Sơn Ngọc mới sai nữ quan đi cứu nàng rồi rời đi thật sớm.

Mắt thấy tình thế không ổn, nha hoàn tiểu Xuân của Khương Duy quỳ sụp xuống đất.

“Là nô tỷ! Nô tỳ vô tình đẩy Đại tiểu thư xuống nước! Không liên quan đến Nhị tiểu thư!”

Khương Duy kinh ngạc, lòng thầm nghĩ: Quả hồng mềm ngày thường bị nàng ta định đoạt không hề phản kháng khiến nàng ta không kiêng dè nay chẳng hiểu tại sao lại học được cách phản đòn, nàng ta lại thua trong tay Khương Lương!

Nếu để Nhị thúc biết nàng ta sẽ không có kết cục tốt đẹp. Cho tới hiện tại nàng ta chưa từng kiêng dè thân phận Hoàng hậu tương lai của Khương Lương. Nhưng nếu Khương Lương chết thật, nhất định Nhị thúc sẽ gạch tên nàng ta ra khỏi gia phả, đến lúc đó nàng ta chết chắc!

Không được, tội danh này nàng ta không kham nổi, Khương Duy hung hăng nhìn về phía nha hoàn tiểu Xuân.

Tiểu Xuân bi thương, cung kính dập đầu với Khương Duy: “Do ta sai! Do tai sai!”

Thoáng chốc trán nàng đã rỉ máu vì đập đầu.

“Đại tỷ tỷ, tỷ phải tin ta! Không phải do ta! Là tiểu Xuân! Chính là tiểu Xuân! Là nàng ta đẩy tỷ xuống nước! Nàng ta còn đầu độc ta rằng nếu tỷ chết ta sẽ trở thành Hoàng hậu! Thế nên… Thế nên ta…”

Khương Duy sợ hãi quỳ sụp xuống, tay nắm chặt quần Khương Lương.

“Ôi, tiểu nha hoàn của ngươi hại người nông cạn thật, cũng không biết tự cân nhắc xem mình có bao nhiêu cân lượng. Tục ngữ có câu chủ nào tớ nấy, hạ nhân cũng không dạy dỗ tốt, không biết bình thường đại phòng các ngươi làm gì nữa.”

Tam phu nhân đưa tay vuốt ve chiếc khăn mới nhuộm màu của mình, hứng khởi bỏ đá xuống giếng.

Khương Việt Bình không nói gì, ông đã hiểu chân tướng. Ông nhìn về phía Khương Lương, tỉnh táo hỏi: “Lương nhi muốn xử lý thế nào?”

“Vậy thì… Dùng gậy đánh chết đi. Thanh Thụy, ngươi hành hình đi.” Khương Lương bình thản buông lời, Thanh Thụy được lệnh cung kính lui ra.

Bấy giờ Khương Lương mới quay mặt lại nhìn về phía Khương Việt Bình, mắt toát ra ý cười, nụ cười thâm hiểm: “Phụ thân, người thấy cách làm của nữ nhi thế nào?”

Khương Việt Bình nhìn nữ nhi thường ngày trước sau như một luôn ôn hòa của mình nay ra vẻ có cương có nhu, hơn nữa Hoàng thượng cũng biết chuyện này, không gϊếŧ nàng e là không được.

“Không nghe thấy à! Người đâu… Dùng gậy đánh chết cho ta!”

Ông nói tiếp: “Truyền lệnh của ta, chuyện tối nay không được phép truyền ra ngoài, ai vi phạm phạt gậy. Còn Nhị tiểu thư, không quản tốt hạ nhân của mình còn thoái thác tội, phạt đóng cửa sám hối nghĩ lại sai lầm, trước khi thành hôn không được bước ra khỏi nhà nửa bước!”

Trận chiến đầu tiên kết thúc với phần thắng áp đảo thuộc về Khương Lương, từ đó trở đi thái độ của hạ nhân Khương phủ đối với nàng đã thay đổi. Họ sợ hãi và kiêng dè Đại tiểu thư, sợ mình không cẩn thận phơi thây ở chốn này.

vài ngày sau Thanh Thụy thấy Khương Lương mặc áo khoác lông hồ ly ngồi ngây người trước lò sưởi, nàng ấy tưởng nàng đang nghĩ về việc nàng rơi xuống sông hộ thành vài ngày trước.

“Tiểu thư, phía tiểu xuân đã được thu xếp ổn thỏa rồi. Sau khi khỏi bệnh nàng ấy sẽ được thay tên đổi họ đưa vào cung, trước mắt người không cần quá lo lắng. Người kinh thành vốn tính hay quên, vài ngày sau họ sẽ quên mất chuyện này thôi.”

Cùng lúc đó vì muốn tâm trạng Khương Lương vui vẻ hơn, nàng ấy chợt đổi giọng: “Nô tỳ nghe nói hôm qua có một người rơi xuống sông hộ thành, không cứu được.”

“Hả?” Trừ nàng ra ai còn xui xẻo đến thế? Sông hộ thành được ưu tiên thế à?”

“Ừm, hình như là tiểu công tử phủ Thẩm tướng quân, già trẻ lớn bé phủ Thẩm tướng quân đang khóc tang kìa.”

Thanh Thụy trầm giọng bổ sung thêm: “Nghe nói họ bảo Nhị tiểu thư là tai tinh, chưa vào cửa đã khắc mạng người. Thẩm tướng quân già rồi còn có con bị vậy nên ầm ĩ một trận, sáng sớm nay đã tới cửa từ hôn. Tiểu thư không biết lúc đấy mặt Đại phu nhân thế nào đâu, trông như bảy sắc cầu vồng ấy, đúng là ác giả ác báo.”

Không ngờ một lời của nàng đã trở thành sấm, Khương Duy bị từ hôn, mang tiếng như thế đi tái hôn cũng vô vọng rồi. “Số phận của con người không nên gắn kết với nhau, tiếc cho đứa trẻ kia, nó mới mở miệng gọi mẫu thân mấy ngày mà đã phải ra đi.”

Lúc Lân nhi của nàng tắt thở, cũng không lớn hơn nó bao nhiêu.

Thanh Thụy đi theo sau than thở, xoay người thêm củi vào lò than, chà xát tay thở dài nói: “Tiểu thư, mùa đông năm nay lạnh quá, lạnh hơn mùa đông năm ngoái nhiều. May mà cơ thể người khỏe lại kịp, phía hoàng cung cũng dặn người đưa tới không ít thứ, người có muốn xem thử không?”

“Đúng vậy… Lạnh quá đi… Có gì xem được à, ngươi thích thì cứ chọn lấy mấy cái đi, ta uống thuốc nhiều, không chịu được thuốc đắng, miệng nên nhiều vị ngọt mới tốt.”

Khương Lương lắc đầu một cái, nàng không muốn nhắc tới những đề tài liên quan đến hoàng cung, nàng thoải mái vùng mình trong ghế mềm nhắm mắt dưỡng thần.

Nàng mãi mãi không bao giờ quên nước sông hộ thành hôm đó lạnh bao nhiêu và lòng Tiêu Sơn Ngọc lạnh tới cỡ nào.

Cùng lúc đó ở hoàng cung, tân đế Tiêu Sơn Ngọc của Dữu quốc mặt không cảm xúc đóng dấu từng cái tấu chương trên bàn, mắt lạnh như băng nhìn thoáng qua những tấu chương vạch tội Thái sư.

Hắn có mặt mày lạnh lùng, diện mạo trong trẻo, đôi mắt đan phượng khi cười trông rất sắc bén.

Thái giám tổng quản Lưu Tạ bẩm báo: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Thái hậu sai người mời ngài tới Vĩnh Thọ Cung một chuyến, nói có chuyện quan trọng cần thương lượng.”

Ánh mắt Tiêu Sơn Ngọc trầm xuống, hắn không nói lời nói song động tác phê duyệt tấu chương không hề ngừng lại.

Lưu Tạ nhận ra Hoàng thượng không có phản ứng gì, bụng đã sáng tỏ liền chuẩn bị quay người ra ngoài nói với Đại cung nữ.

“Chờ chút, ngươi nói với nàng lát nữa trẫm sẽ tới.”

Ván cờ vừa bắt đầu đã có người không kiên nhẫn được nữa.

Mẫu hậu, lần này người chơi cờ sẽ không còn là người âm mưu buông rèm nhϊếp chính cao cao tại thượng nữa mà là ta. Ngươi không thể tự tay đẩy Tiêu Sơn Ngọc ta lên ngôi vị Hoàng đế Dữu quốc rồi tùy ý vứt bỏ nữa, tiếp theo đây hãy xem kỹ “Nhi tử ngoan ngoãn” của ngươi sẽ trình diễn vở kịch hay nào cho người