Mỗi bông hồng đều có dáng vẻ riêng, mỗi cô gái đều có mặt quật cường của riêng mình.
***
Một hôm, mẹ tôi giở cuốn “Bí mật nhỏ”, hỏi giọng nhẹ tênh: “Thật không hiểu con làm sao nghĩ ra mấy thứ vô thưởng vô phạt này?”
ToTo ngu muội, không biết lời này của mẫu thân đại nhân là khen hay chê, đành e thẹn lí nhí đáp rằng: “Là vì hồi đi học không chăm chỉ học hành, chỉ toàn nghĩ mấy thứ vô thưởng vô phạt…”
Thật thà là đức tính tốt, nhưng nhìn sắc mặt sa sầm của mẹ, tôi lập tức giác ngộ, có lúc, không thể không dùng đến lời nói dối thiện ý.
Tóm lại, Toto từ nhỏ đã là đứa otaku (hủ bại) vừa tầm thường vừa nông cạn, thời thiếu nữ ngoài thầm thương trộm nhớ bạn lớp trưởng, thứ mong đợi nhất chính là mấy quyển tiểu thuyết tình cảm lãng mạn đủ loại được đám học sinh nữ trong lớp chuyền tay nhau đọc sau mỗi đợt kiểm tra định kỳ, ví dụ như: Tổng giám đốc rất bận, Xuyên không xưa nay, Mối tình dị quốc (ảnh bìa đa phần đều là nam nữ ăn mặc hở hang, chắc chắn cấm trẻ dưới mười tám tuổi)… hết thảy đều không từ.
Cũng có thể nói, cả thời thiếu nữ của tôi được tưới đẫm trong tiểu thuyết diễm tình, truyện tranh, phim bộ Hàn, phim bộ Nhật! *Tung hoa xoay vòng vòng*
Ôm theo giấc mơ thiếu nữ màu hồng, tôi đã khao khát biết bao tình yêu đến gõ cửa, tiếc rằng cuộc sống hiện thực là một khay trà vỡ, bên trên bày đủ loại cốc chén [Trong tiếng Trung, “cốc chén” phát âm giống với “bi kịch”, nên ở đây tác giả chơi chữ ví cuộc đời chỉ toàn bi kịch như một khay trà bày đầy cốc chén.].
Trải qua vài bận tình duyên trắc trở (đừng hỏi tôi con số cụ thể), nếu bạn hỏi tôi liệu có còn tin vào sự tồn tại của hoàng tử hoàn mỹ không?
Tin chứ! Tôi đương nhiên là tin!
Giống như tôi tin rằng tít sâu trong vũ trụ nhất định có một tinh cầu KMT 184.05, và cả một hoàng tử ngoài hành tinh rơi xuống trái đất, chỉ có điều người chàng gặp được không phải tôi!
Khi câu chuyện trong Bệnh công chúa thành hình cũng đúng vào lúc bộ phim Hàn Quốc Những người thừa kế đang làm mưa làm gió trên sóng truyền hình. Dùng một câu spoil cả phim thì chính là câu chuyện lãng mạn sau lần gặp tình cờ giữa người thừa kế của một tập đoàn và cô gái nghèo khổ. Nhưng không biết vì sao (có lẽ là do lớn tuổi rồi chăng, ha ha), hình tượng nữ chính hoa đồng nội đã hoàn toàn không khơi nổi đồng cảm của Toto tôi nữa, cái kiểu muốn ăn gắp bỏ cho người, lửng lơ con cá vàng của mấy cô nàng đó đúng là giả tạo!
Cần biết rằng trong cuộc sống hiện thực, nếu có một anh Lee Min Ho cơ bụng tám múi, đã giàu có còn cao to đẹp trai, lại một lòng chung thủy tỏ tình với cô gái tầm thường Macchiato, tôi nhất định sẽ vừa nhỏ dãi vừa nhào tới, lột sơ mi anh chàng ra sờ mấy cái trước rồi hẵng tính… Oa oa! *Kích động đến sung huyết*
Khụ, tóm lại, người thu hút sự chú ý của tôi trái lại chính là vị hôn thê giàu có trắng trẻo xinh đẹp phải trở thành phông nền cho cô bé Lọ Lem, những nữ phụ này trước sự kỳ vọng vào một cái kết viên mãn “hoàng tử và cô bé Lọ Lem tu thành chính quả” của khán giả, vẫn phải giở đủ thủ đoạn bất minh, ra sức phá hoại tình cảm của nam nữ chính, liên tục bị khán giả chửi bới, phỉ nhổ, quay cuồng, vậy mà cuối cùng vẫn trắng tay, đành ảm đạm rời sân khấu.
Bất công hơn nữa là, nữ chính hoa đồng nội bị ức hϊếp đều có nam phụ nặng tình ở bên dịu dàng an ủi, còn vị hôn thê chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, không ai thấu hiểu, trơ mắt nhìn ba người nữ chính, nam chính, nam phụ chơi trò tình yêu tay ba.
Nhớ trước kia xem Vườn sao băng, thiếu nữ Toto không biết đã bao lần muốn xông vào ti vi lắc vai Sam Thái mà gào lên: Cho cô Đạo Minh Tự đấy, làm ơn buông tha Hoa Trạch Loại đi!
Thế là, ôm lòng ngưỡng mộ, đố kỵ, oán hận với nữ chính hoa đồng nội, tôi đã viết ra Bệnh công chúa.
Câu chuyện này có hơi phá vỡ truyền thống, có hơi không theo lệ thường, nữ chính Lâm Tinh Thần thực ra chính là vị hôn thê quen được nuông chiều không thể thiếu trong các thể loại tiểu thuyết lãng mạn. Cô ấy có lúc ngang ngược cảnh vẻ, thực chất là vì giữ vững nguyên tắc; cô ấy có lúc gây sự vô cớ, thực chất là muốn dũng cảm bày tỏ ý kiến bản thân; cô ấy tuy tôn thờ đồng tiền ưa chưng diện, nhưng biết mình muốn gì, cũng biết thứ gì nên buông bỏ, thứ gì nên quyến luyến…
Cô gái có nội tâm mạnh mẽ như vậy, theo tôi đáng có được một kết cục tốt đẹp, không cần đến giày pha lê của hoàng tử, cô ấy cũng có thể tao nhã, xinh đẹp, ung dung, lương thiện mà kiên cường, như một công chúa.
Đọc xong Bệnh công chúa, Toto muốn giao hẹn với mọi người.
Các cô gái, hãy để một công chúa vào cư ngụ trong thâm tâm các bạn!
Mười năm sau, hai mươi năm sau, thậm chí lâu hơn nữa về sau, lúc đó bạn có thể bận rộn quay cuồng cả ngày vì mưu sinh, hoặc đã kết hôn, song lại bị cuộc sống hiện thực giày vò đến độ không còn tin vào truyện cổ tích, nhớ để nàng công chúa trong lòng nhắc nhở bạn, phải đối tốt với bản thân, thi thoảng ăn diện thật xinh, đi uống trà chiều, đi dạo phố, đi du lịch… đi hưởng thụ cuộc đời của chính bạn.
Đừng để bản thân chịu tủi thân, có lúc giữ vững nguyên tắc không phải ngang ngược, vì bạn đáng được hưởng mọi điều tốt đẹp trên đời.
Cuối cùng, cảm ơn các anh chị POPO đã vất vả, cảm ơn các anh chị đã giữ gìn khu vườn để tác giả yên tâm sáng tác.
Cảm ơn biên tập viên Julie và tổng biên tập Phức Mạn, em xin lỗi, em lại trễ hẹn bản thảo rồi. “Quỳ xuống.”
Cuối cùng, cảm ơn các bạn, những người đã ở bên tôi, đọc Bệnh công chúa.
Hẹn gặp lại ở cuốn sắp tới.
MACCHIATO.