Chương 15: Triệu chứng 8 - Công chúa hết bệnh

Câu chuyện nào rồi cũng có cái kết hạnh phúc, nếu chưa có, chứng tỏ mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

***

Bốn năm sau…

“Sau vụ việc mỡ ống cống, tình hình buôn bán của rất nhiều hàng quán vỉa hè gặp ảnh hưởng, song quán gà rán mở chưa được bốn năm ngay trong chợ truyền thống này vẫn rất đắt hàng. Ôi chao! Nhìn hàng người đang xếp hàng kìa! Rốt cuộc chủ quán có bí quyết gia truyền gì? Hãy cùng theo chân phóng viên chuyên mục ẩm thực của chúng tôi tìm hiểu căn nguyên…”

“Gà của quán chúng tôi hằng sáng đều được giao trực tiếp từ khu gϊếŧ mổ công nghiệp, không sợ không tươi hay có vấn đề về an toàn thực phẩm, quán chúng tôi cũng không ngại chi phí đắt đỏ, dùng các nguyên liệu thuốc bắc để tẩm ướp gà, tuyệt đối không hề có chuyện dầu mỡ bẩn, để quý khách yên tâm ăn gà, không lo vấn đề sức khỏe… Đã nhận năm trăm lẻ ba tệ, trả lại chị mười lăm tệ, cảm ơn quý khách, lần sau lại tới. Phiền mọi người phía sau lấy số rồi hãy xếp hàng…” Người phụ nữ đeo khẩu trang vải bông, ánh mắt sắc bén vừa trả lời câu hỏi của phóng viên, vừa thu tiền thối tiền, vẫn không quên chào hỏi các khách đang xếp hàng, đến phóng viên cũng phải tự thẹn vì không thể đa di năng như vậy.

Một phụ nữ thân hình đẫy đà vớt gà rán trong chảo dầu lên, thành thục vẫy ráo dầu, rắc gia vị, thấy ống kính máy quay chĩa vào mình, không quên nháy mắt: “Đảm bảo ngon! Ai ăn đều tấm tắc!”

"Cắn một miếng là thấy mùi thuốc bắc thoang thoảng xộc vào mũi, nước thịt ứa ra, không cẩn thận thể nào cũng nhỏ vào quần áo...”

“Ngon tuyệt! Hương vị làm người ta cứ nhớ mãi, thử một lần là thành khách quen ngay!” Khách hàng xách một bọc to, giơ ngón tay cái tán thưởng.

“Phóng viên đã đến tận nơi chứng thực, nhiệt liệt giới thiệu quán gà rán tới mọi người, thời gian mở bán hằng ngày từ 4 giờ chiều đến 10 giờ tối, ngày nghỉ mở đến 12 giờ đêm, mua từ năm trăm tệ trở lên có thể giao hàng tận nơi. Vừa rồi là tin do phóng viên ẩm thực Tin nóng trong tuần tại Đài Bắc thực hiện…”

“Tránh đường! Tránh đường!”

Cùng với tiếng phanh gấp chói tai, một chiếc xe đạp dừng lại ngay trước quán gà rán, cô gái trên xe cột tóc đuôi gà gọn gàng, một chân chống xuống đất, mông vẫn dính trên yên xe, thè lưỡi thở hồng hộc chẳng hề ý tứ, tay quạt gió liên hồi: “Nóng chết mất!”

“Cô chủ về rồi ạ.” Một ông bác tóc hoa râm bước tới đưa nước đưa khăn, tôi ừng ực uống hết cốc nước, lau mặt mũi, hỏi: “Giờ còn phải đưa đi đâu nữa?”

“Đơn kế là ở phía Bắc đường Trung Sơn, địa chỉ cụ thể là…” Người phụ nữ sắc sảo đặt mấy túi gà rán vào giỏ nhựa phía trước xe đạp, dặn: “Nhất định phải giao lúc 5 giờ đấy.”

"Không thành vấn đề!” Tôi vừa giậm bàn đạp thì một chiếc Rolls Royce từ đầu ngõ tiến lại, nghênh ngang phách lối chặn đường đi của tôi.

Cư dân lâu năm trong chợ đầu mối truyền thống cả đời chưa từng nhìn thấy xe hơi hạng sang, thi nhau thò đầu tò mò ngó nghiêng.

“Ê, ê, xe hơi không được đi trong chợ đầu mối!” Tôi bực mình đập bồm bộp vào mui xe, thật muốn đập bẹp cái logo lập thể nữ thần tung cánh bay dựng bên trên, “Không trông thấy biển cấm xe cộ lưu thông phía trước à?”

Một thanh niên bước xuống xe, ánh nắng rọi xuyên qua khe hở của bạt che mưa, chia khuôn mặt chàng trai thành hai phần sáng tối với đường nét rõ rệt, bộ vest đen làm tôn lên dáng người cao lớn rắn rỏi, đẹp trai như thể nam thần bước ra từ tạp chí thời trang.

Phóng viên ẩm thực vừa xong việc đang gọi điện về tòa soạn, liếc thấy thanh niên ấy liền kích động suýt chút nữa ré lên: “Tổng biên tập, tổng biên tập, anh nhất định không tin tôi đang nhìn thấy ai đâu… Chụp được thưởng thêm? Rõ! Không thành vấn đề!” Đoạn bật ngay ra đa bắt sóng thị phi, ra hiệu cho phóng viên ảnh nấp vào một góc chụp trộm.

Cặp mắt đen nháy nhìn chằm chằm vào tôi đúng một phút, người thanh niên nở nụ cười nhạt: “Cuối cùng cũng tìm được cậu rồi, Lâm Tinh Thần.”

“Trịnh Sở Diệu, tôi ngờ rằng cậu vốn dĩ có ẩn ức với cô bé Lọ Lem đấy.” Tôi bĩu môi, thầm hừ một tiếng.

“Tôi có thể giúp cậu quay về tập đoàn Dolly,” hắn nhìn thẳng vào mắt tôi mấy giây, giọng điệu không nóng không lạnh, “giờ tôi có khả năng…”

“Trịnh Sở Diệu, cậu nhìn đằng kia đi.” Tôi bất ngờ ngắt lời hắn, chỉ tay, “Cổng chợ đầu mối có một quán bán nước ép, hoa quả do họ hàng nhà chủ quán ở miền Nam tự trồng, bảo đảm nước ép nguyên chất không có phẩm màu. Đi qua quán nước ép một tẹo là hàng cá, ông chủ tờ mờ sáng mỗi ngày đều dong thuyền ra khơi tự bắt cá về bán, tuy không có tôm hùm, cua lông, nhưng cá đảm bảo luôn tươi ngon. Lại đi tiếp tới hàng thịt kia, bà chủ một mình nuôi nấng đứa con thiểu năng, đứa bé đó gặp cậu mà muốn ôm cậu, có nghĩa là nó rất thích cậu. Rồi cả bà cụ bán rau phía bên trái…” Tôi thuộc nằm lòng các bạn hàng trong chợ đầu mối.

“Vậy nên cảm ơn cậu, nhưng không cần đâu.” Tôi đáp trả hắn bằng nụ cười chân thành, “Tôi cảm thấy cuộc sống hiện giờ rất vui.”

Đến cuối chuyện, hoàng tử có lẽ vẫn đang chăm chăm đi tìm cô bé Lọ Lem trong lòng mình.

Nhưng đó không phải là tôi.

"Cô Tinh Thần, mau dậy thôi.” Chú Đức lịch sự gõ cửa phòng.

“Ưm?” Tôi kéo chăn lên trùm qua tai, vẫn nằm trên giường giả chết.

“Cô lại vẽ tranh cả đêm đấy à…” Chú Đức đặt sữa bò và bánh mì kẹp xuống kệ đầu giường, ngón đòn cằn nhằn xuyên qua lớp chăn mỏng, nghe như tiếng muỗi vo ve, “Ngủ dậy sớm mới khỏe người, cô cứ ngày thì giúp việc giao hàng ở quán gà, tối còn thức khuya làm việc thế này, cơ thể nào chịu cho thấu!”

Mấy phút sau, tôi không chịu nổi nữa, tự tung chăn ra, tay vả liên tiếp vào mặt: “Được rồi được rồi, chú đừng cằn nhằn nữa.”

Không phải vì chú Đức cứ lải nhải mãi không thôi, mà bởi trùm chăn nóng chết được!

Từ dinh thự nguy nga chuyển đến đây, tôi thích ứng với mọi thứ rất nhanh chóng, duy chỉ có một điều không tài nào chịu nổi, đấy chính là không có điều hòa.

“Đã sắp vào thu rồi mà sao vẫn nóng thế không biết?” Tôi cào lại đầu tóc rối bù.

“Chậc, cô chủ quý báu của tôi ơi, thấy nóng sao không bật quạt lên? Cô là cành vàng lá ngọc, nhỡ đâu nóng quá phải cảm thì biết làm thế nào?” Chú Đức bật công tắc quạt điện, “Ơ, không chạy à, lại bị cắt điện sao? Tôi nhớ tháng này bà cả đã đi đóng tiền điện rồi mà…”

“Lại ngỏm rồi, không sao, xem tôi sửa đây.” Tôi nhảy xuống giường, đập mạnh mấy cái, quạt điện kêu lên mấy tiếng lọc cọc kỳ dị, cánh quạt chầm chậm chuyển động, tôi xách nó lên lắc mạnh sang trái sang phải, cuối cùng cũng khởi động được cây quạt điện cổ lỗ, gió mạnh thổi bay mấy trang bản thảo trên bàn vẽ.

Chú Đức thu dọn mấy bản vẽ rơi dưới sàn, lầm bầm thắc mắc: “Cô chủ, mấy cậu con trai trong tranh của cô sao đều không mặc quần áo? Đã thế hai cậu con trai lại còn ôm dính lấy nhau là thế nào…”

Tôi phun “phì” ra ngụm sữa bò vừa uống vào miệng, vội vàng giật lại mấy tờ giấy vẽ: “Hai cậu con trai ôm dính nhau cái gì, là một trai một gái đấy chứ, chẳng qua đặc điểm con gái không rõ lắm thôi…”

Chú Đức ho khan, không truy cứu thêm, thủng thẳng rút ra một cuốn sổ nhỏ: “Cô chủ, hôm nay lịch trình chính của cô là tới tòa soạn tạp chí EllA, nội dung công việc là làm trợ ký cho… trợ lý biên tập, thời gian là 9 giờ sáng.”

Hôm nay là ngày đầu đi làm của tôi.

“Ừm, giờ là mấy giờ rồi?”

"8 rưỡi ạ.”

Ngụm sữa thứ hai cũng phun thẳng ra ngoài, tôi chùi miệng: “Chết rồi! Chỉ còn nửa tiếng nữa, bắt xe buýt làm sao mà kịp?”

Huống hồ tôi còn phải trang điểm chải chuốt nữa!

Mất chưa đến ba mươi giây đánh răng rửa mặt, tôi cấp tốc tô tô vẽ vẽ, trang điểm nhẹ nhàng thêm độ hai mươi giây, túm bừa tóc lên cột đuôi gà, không đến năm giây, tổng cộng cả quá trình gói gọn trong một phút, Lâm Tinh Thần lại phá kỷ lục rồi! Quả nhiên tiềm lực của con người là vô tận.

Thôi chết, quên không đi mua lấy bộ đồ nghiêm túc mặc khi phỏng vấn!

Tôi nhìn đống áo thun, quần bò, đồ vest vỉa hè nằm trong tủ quần áo, đều là mấy thứ mặc thời đại học, đành nhắm mắt mặc tạm cái áo sơ mi trắng từ hồi học St.Leon, tháo cái huy hiệu vàng ra chắc không ai phát hiện đây là đồng phục cấp ba đâu nhỉ? Xỏ cùng quần bò đen, may mà còn cái túi Motorcycle của Balenciaga hồi trước vẫn để lại chưa bán, đeo thêm vòng tay BVLGARI, miễn cưỡng cũng chắp vá được thành diện mạo tươi xinh của con người mới nơi công sở.

Lao xuống tầng dưới, mẹ cả xách rác đuổi theo, gầm lên: "Lâm Tinh Thần, con lại quên đổ rác đây này!”

“Tối về con đổ!”

Nhìn đồng hồ đeo tay, còn chưa đầy hai mươi phút, tôi tính toán trong đầu giữa tiền bắt taxi và tiền phạt trừ lương vì đi làm muộn cái nào tổn thất nặng hơn, đoạn cắn răng giơ tay vẫy đám xe vàng chạy đầy đường…

Một chiếc Porche màu vàng nghênh ngang đỗ lại cạnh tôi.

Chậc! Thời buổi này chuyện gì cũng có! Thiên kim tiểu thư đi bán gà rán, xe đua Porche thì chạy taxi.

Cửa kính xe hạ xuống, từ bên trong thò ra một cái đầu, mái tóc màu trà sữa vô cùng bắt mắt: “Thưa cô, cô gọi taxi phải không?”

Tôi trợn tròn mắt.

"Lên xe đi!” Tay tài xế trẻ tuổi cười rạng rỡ, mở cửa bên ghế lái phụ.

“Sao cậu lại ở đây?”

“Thời buổi kinh tế khó khăn, tôi chạy quanh khu này mấy vòng rồi mà chưa bắt được khách nào.” Cậu ta tinh nghịch nháy mắt, “Cậu mở hàng cho tôi nhé!”

“Chạy theo đồng hồ hay theo cuốc?” Tôi ngồi vào xe, khóe miệng không kìm được nhấc lên, “Tôi cứ phải nói trước, tuy rằng cậu lái Porche nhưng không có chuyện vì thế mà tăng giá đâu nhé…”

“Theo cuốc,” cậu ta dựng một ngón trỏ, “Một nghìn, tùy cậu muốn đi đâu cũng được.”

"Won?” Tôi nhướng mày, “Cậu thử dám nói là Euro xem.”

“Đài tệ mới.”

“Một nghìn… Đài tệ mới? Này, cậu có nhầm không đấy?” Tôi đủn cậu ta, nếu không nể tình cậu ta đang giẫm chân ga, thật chỉ muốn cho cậu ta một đạp như trước kia, “Tiểu thư đây đi xe buýt chỉ mất mười hai tệ, tàu điện ngầm hai mươi lăm tệ, kể cả có bắt taxi cùng lắm chưa đến hai trăm tệ…”

“Cậu đã gặp anh tài xế taxi nào dung mạo như hoa thế này chưa?” Dương Duy hai tay bưng má, độ tự luyến chạm nóc.

“Phải phải phải, dung mạo ‘như hoa’.” Khóe miệng tôi giần giật, “Nể tình bạn học, giảm giá đi!”

“Không được, đúng giá!” Cậu ta cương quyết, “Đã là giá ưu đãi rồi đấy!”

“Cậu tưởng tôi vẫn còn là cô thiên kim tiểu thư hồi trước đấy à!” Tôi xị mặt, tay kéo chốt cửa ra chiều xuống xe, “Ôi trời, taxi dù, tài xế chặt chém, không đi nữa là không đi nữa!”

Cậu ta nhe nhởn giữ tay tôi lại, nhoài người sang gài dây an toàn cho tôi, “tách” một tiếng, dây an toàn đã gài xong nhưng l*иg ngực cậu ta vẫn lơ lửng phía trên, hơi thở ấm nóng phả vào vành tai, làm tôi ngứa ngáy, lòng cũng nhồn nhột.

"Một nghìn Đài tệ, làm tài xế riêng cho Lâm Tinh Thần.” Khuôn mặt đẹp như tượng đột nhiên ghé sát tới trước mặt tôi, thốt lên đầy mê hoặc: “All my lifetime.”

All my lifetime, cả đời.

Tôi ngẩn người, nhìn chằm chằm vào cặp mắt xanh sâu như đại dương thăm thẳm của cậu ta, suýt chút nữa thì phải bả gật đầu cái rụp.

“Được rồi, đừng đùa nữa.” Tôi sực định thần lại, đẩy mạnh cậu ta ra, bối rối vuốt phẳng vạt áo sơ mi bị làm nhàu, “Tôi sắp muộn làm rồi.”

Tôi đọc địa chỉ chỗ làm rồi nhìn ra ngoài cửa xe, không dám nhìn lại Dương Duy nữa, mãi đến khi bị một cái túi giấy cứng đập vào người.

“Cái gì đây?” Tôi mở túi giấy, bên trong là một bộ vest nữ màu đen của Versace.

“A gift! (Quà), chúc mừng Lâm Tinh Thần tìm được công việc đầu tiên, vốn định một thời gian nữa mới tặng cậu, không ngờ lại chóng đến vậy.” Tay cậu ta đặt trên vô lăng, mắt liếc sang set đồ quần bò áo sơ mi trên người tôi đầy vẻ ái ngại, “Chắc cậu không định mặc thế này đi làm chứ hả?”

Dương Duy rất có mắt thẩm mỹ, bộ vest Versace này kiểu dáng lịch sự mà không khoa trương, cũng không hề chững chạc quá, quả thực rất thích hợp để đi làm ở tòa soạn tạp chí thời trang.

“Ngày đầu đi làm cậu đã để tôi mặc Versace? Dương Duy, cậu định ép chết ai đấy hả?” Cằn nhằn thì cằn nhằn, nhưng sờ lên bộ vest tuyệt đẹp được cắt may tinh xảo, hai mắt tôi vẫn sáng trưng. “Giờ tôi chỉ là chân trợ lý biên tập siêu cấp cỏn con, có phách lối gì cũng phải đợi leo lên cái ghế tổng biên tập hẵng tính…”

Không dựa vào gia thế, tôi muốn dùng chính nỗ lực của bản thân, giành lấy cuộc sống của chính mình!

“Tiểu thư Lâm từ hồi cấp ba đã mặc Chanel, Dior, Prada, Burberry… Lúc ấy sao không thấy mình rất phách lối nhỉ?” Nhân lúc dừng đèn đỏ, cậu ra nghiêng đầu, cười cười nhìn tôi, sau đó lại đưa mắt nhìn thẳng về phía trước, “Cậu có thể ra ghế sau thử đồ, nếu không hợp thì để tôi tiện đem đổi luôn… Tôi bảo đảm không quay lại nhìn trộm đâu.” Cậu ta bổ sung, mắt vẫn nhìn thẳng, nụ cười trên môi rạng rỡ tới nỗi khiến ánh nắng bên ngoài cũng phải nhường phải thẹn.

Tôi cảnh giác ngước mắt lên, trông thấy gương chiếu hậu phản chiếu rõ mồn một toàn cảnh ghế sau, hung dữ quát cậu ta: “Dương Duy, đồ háo sắc này, cậu tưởng tôi mắc bẫy chắc? Tôi không thay đấy!”

“Cậu không chịu trả tôi tiền taxi, cũng không cho tôi bổ mắt tẹo nào, chẳng lợi lộc gì cả, cuốc xe này của tôi đúng là lỗ to rồi.” Hàng lông mi dài mảnh khẽ rung, cậu ra tròn xoe mắt làm vẻ vô tội.

Đến là bó tay với tên yêu nghiệt này.

“Chậc, được rồi, tôi bù ít tiền xăng là được chứ gì, không để cậu thiệt quá đâu.” Tôi miễn cưỡng cởi giày cao gót, lắc lắc bàn chân trần chìa về phía ghế lái, “Cho cậu lĩnh hội Phật sơn vô ảnh cước [Tuyệt chiêu gắn liền với tên tuổi Hoàng Phi Hồng] của tiểu thư đây…”

“Lâm Tinh Thần, tôi đang lái xe đấy!” Dương Duy giật mình suýt chút nữa giẫm chân phanh, “Bỏ cái chân thối của cậu ra chỗ khác mau!”

Cuối tuần, tôi theo lệ đến tình nguyện ở bệnh viện.

Hôm nay, tôi kể một câu chuyện liên quan đến Hello Kitty cho lũ quỷ nhỏ nghe.

Thấy tôi đưa ngón trỏ kề lên môi, lũ quỷ nhỏ biết ý giữ trật tự, tôi nhỏ giọng chậm rãi cất tiếng: “Hello Kitty có một câu chuyện không mấy người biết… Xưa xửa xừa xưa, có một cô bé người Nhật từ khi sinh ra đã rất xấu xí, không được bố mẹ anh chị em yêu thương, không ai chơi cùng cô bé. Đến năm mười lăm tuổi, cô bé rốt cuộc không chịu nổi cô đơn, đã chọn cách treo cổ tự sát trong phòng riêng, thứ duy nhất vẫn luôn bầu bạn cùng cô bé là một con búp bê mặt trắng mỉm cười. Sau khi cô bé qua đời, mỗi khi có người đi ngang qua phòng cô bé đều nghe tiếng con búp bê nọ thút thít ‘Tôi cô đơn quá’, ‘Vì sao không chơi với tôi’. Hòng xoa dịu nỗi sợ hãi của mọi người, bố cô bé đã thuê thợ thủ công đẽo mặt con búp bê đó thành mặt mèo, nhưng cố ý không khắc miệng mèo để nó không phát ra tiếng được nữa, đó cũng chính là tiền thân của Hello Kitty không miệng mấy trăm năm sau mọi người đang nhìn thấy.”

“Chị Tinh Tinh, ý chị là, nếu Hello Kitty có miệng và biết nói, nó sẽ…” Một cậu nhóc gan dạ ló nửa đầu khỏi chăn, hỏi.

"Nó sẽ nói…” Tôi kéo dài giọng, “Hu hu hu, tôi ~ cô ~ đơn ~ quá ~ mau ~ đến ~ chơi ~ với ~ tôi.”

“U hu hu! Không chịu đâu không chịu đâu! Hello Kitty đáng sợ quá, hu hu hu…” Niềm tin sụp đổ, khiến lũ quỷ nhỏ òa lên khóc.

Nhìn mấy con quỷ nhỏ khóc tu tu trong phòng, tôi thầm kêu trời.

“Chuyện gì thế?” Bác sĩ chủ trị Nhan Khải thấy trong phòng bệnh dậy tiếng khóc than, bèn nghiêm giọng hỏi.

Tôi cúi gục đầu, bộ dạng ảo não, mắt liếc thấy tên sinh viên năm tư trường Y – Giang Niệm Vũ vừa theo sau bác sĩ chủ trị bước vào khóe miệng liền giật giật, trên mặt rành rành biểu cảm: Hết cách, đến là hết cách, quá là hết cách!

“Giang Niệm Vũ, tình nguyện viên này do cậu phụ trách huấn luyện, cậu đi mà xử lý.” Bác sĩ Nhan bóp trán bỏ đi.

“Em chỉ kể một chuyện về Hello Kitty thôi mà!” Tôi kể lại lần nữa cho Giang Niệm Vũ nghe, thấy sắc mặt gã càng lúc càng tối sầm, đành biết thân biết phận ngậm miệng lại.

“Hu hu hu, em hình như chẳng làm được việc gì nên hồn cả…” Tôi dụi mắt, nhỏ vài giọt nước mắt cá sấu.

Làm thế nào đây?

Giờ tôi đã không còn là tiểu thư nhà giàu Lâm Tinh Thần trước kia nữa, không biết nấu cơm, không biết chơi với trẻ con, học lực thôi khỏi nhắc tới, công việc ở tòa soạn tạp chí cũng là do tôi mặt dày đeo bám, người ta mới thí cho một vị trí phụ của phụ - trợ lý của trợ lý biên tập.

Giang Niệm Vũ mà chê tôi thì biết làm thế nào?

“Chậc…” Gã thở dài, “Đừng khiêm tốn quá, ít nhất cũng có một việc em làm rất tốt đấy.”

“Việc gì ạ?” Mắt tôi sáng bừng.

“Hành anh.”

Trúng tim đen!

Tôi sám hối mấy giây, hổ thẹn mấy giây, rồi đột nhiên lóe lên một ý tưởng.

"Em lại định âm mưu gì hả?” Nghe xong mấy lời mào đầu mập mờ của tôi, ánh mắt Giang Niệm Vũ thoắt lạnh tanh: “Lại bắt anh dọn bãi chiến trường cho em chứ gì?”

Kháng nghị vô hiệu, năm phút sau, tôi lôi xềnh xệch một hình nộm Hello Kitty thứ thiệt tới phòng bệnh nhi.

“Hello, xin chào các bạn nhỏ, nãy chị Tinh Tinh đùa mấy đứa thôi!” Nụ cười của tôi rạng rỡ hết phần người khác, giọng nói muốn tươi sáng bao nhiêu cũng chiều, “Thực ra là gì, Hello Kitty do một anh cực kỳ đẹp trai biến thành đấy, chúng ta cùng khám phá diện mạo thật của anh ấy nhé, tèn ten!”

Tôi rút phắt cái đầu mèo ra, Giang Niệm Vũ thi triển nụ cười mỉm má lúm đồng tiền đã thành thương hiệu, lũ quỷ nhỏ ồ lên, nín khóc ngay tắp lự.

Đẹp trai thật tốt.

Tan làm về nhà, tôi ngồi sau chiếc mô tô phân khối lớn, ôm vòng qua eo Giang Niệm Vũ, vùi mặt vào lưng gã, qua lớp áo sơ mi mùa hè mỏng tang, đường nét cơ bắp trên tấm lưng ấy toát lên vẻ gợi cảm đầy kí©h thí©ɧ…

Lúc dừng đèn đỏ, tôi chợt nhớ ra cần phải báo cáo chuyện Dương Duy tặng mình bộ vest và chiếc túi xách hàng hiệu với Giang Niệm Vũ, tránh để gã trông thấy lại tưởng có kẻ theo đuổi nào tặng tôi rồi nổi cơn ghen thì không hay.

Tôi làm bộ làm tịch lên tiếng: “Ôi, Dương Duy lại tặng em cái túi hàng hiệu chứ.”

Gã thốt ra ba từ không khoan nhượng: “Trả lại đi.”

“Vì sao?” Tôi bất mãn kêu lên, “Đấy là quà đi làm cậu ấy tặng em, tốt xấu gì cũng là tấm lòng của người ta…”

“Muốn nhận cũng được thôi.” Kẻ đằng trước lạnh lùng buông một câu, “Tay nào của em chạm vào túi hàng hiệu, tay đó không được… sờ anh.” Âm lượng hai từ cuối thoắt nhỏ lại.

Tôi ngượng ngùng rụt hai bàn tay tội lỗi đang đặt trên cơ bụng sáu múi của gã về, dựng thẳng sống lưng ngồi tách khỏi tấm lưng trước mặt, rầu rĩ vô hạn: “Cậu ấy tặng em cả quần áo hàng hiệu nữa, hôm nay em đã cố ý mặc cho anh xem…”

Chiếc mô tô phân khối lớn chở tôi phóng với tốc độ ánh sáng trở về sào huyệt của Giang Niệm Vũ.

Của phòng đóng rầm lại sau lưng tôi, cả người tức thì bị đè dán vào cánh cửa vững chãi, tôi ngọ nguậy tìm cách thoát khỏi gọng kìm của gã.

Gã giật nhẹ bộ đồ Versace trên người tôi, ra lệnh: “Cởi ra.”

“Không, đồ cầm thú.”

"Lâm Tinh Thần…” Gã thì thào gọi tên tôi, nhấn dài ở âm cuối, hơi thở trở nên nặng nề, tôi đánh hơi thấy mùi nguy hiểm…

Nghe cái giọng này là biết hỏng bét rồi, tôi ra sức đẩy ngực gã.

Một tay gã chộp tới, kéo tay tôi lêи đỉиɦ đầu, giữ chặt: “Em không tự làm là anh càng cầm thú hơn đấy!”

Ngón tay gã lành lạnh trượt dọc sống lưng tôi, thọc vào bên trong áo, như thể mang theo luồng điện cao áp làm tôi nổi cả da gà.

Bộ Versace tuột xuống dưới sàn, gã lấy một chiếc sơ mi trắng của mình mặc vào cho tôi, mặc xong, lại nhìn tôi cực kỳ chăm chú.

"Lâm Tinh Thần, nghe cho kỹ này… Ở bên anh, anh không thể mua cho em quần áo hàng hiệu, túi xách hàng hiệu hay thường xuyên dẫn em đi ăn các món cao cấp, không thể cho em cuộc sống sung túc như em có trước kia…” Giọng gã thận trọng như đang hạ lời thề, “Nhưng anh sẽ đem đến hạnh phúc cho em, không để em phải chịu điều gì tủi thân. Như vậy, em có đồng ý ở bên anh không?”

Bộ dạng gã rất nghiêm túc, ngay đến nụ cười nhàn nhạt quen thuộc cũng biến đâu mất.

Tôi ngẩn ngơ nhìn gã, cuối cùng vòng tay ôm chặt lấy người con trai trước mặt: “Em đồng ý, em đồng ý.”

"Giang Niệm Vũ, em không cần hàng hiệu, vì anh là món hàng hiệu xịn nhất của em rồi!”

Anh còn là món ăn cao cấp của em nữa…

Lòng thầm nói tiếp câu này, tôi dày mặt cười mơn trớn: “Thế giờ anh làm em hạnh phúc đi!”

“Lâm Tinh Thần, em đừng có được đằng chân lân đằng đầu…” Gã tỏ vẻ thẹn thùng trốn tránh.

Tôi chạy đuổi theo gã vào phòng ngủ, sau đó, thì… ờm, đến đây thôi, cảnh tiếp theo cấm trẻ dưới mười tám tuổi.

Tình yêu của tôi không cần những món hàng xa xỉ, chỉ cần tôi là khách VIP vĩnh viễn của gã là đủ rồi.

“Ngủ ngon, quý cô mắc bệnh công chúa.”

Ngủ ngon, ngài Kỵ sĩ đen, nhất định phải cùng quý cô mắc bệnh công chúa hạnh phúc mãi về sau đấy nhé.