Chương 49: Giai Đoạn Đầu Tiên (2)

Băng qua đoạn đường, ma thú tràn lan như biển. Cận Dĩ Tường vung Đoạn Hồn ma kiếm, phá tinh không, đảo điên hết thảy, đại lượng nguyên khí tràn vào Đoạn Hồn ma kiếm, gia tăng oán khí cho nó, khiến nó càng trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết

Đến một đoạn khác các nàng thấy Diệp Nhã Viên một mình chiến đấu với sáu chỉ Thụ Yêu hạ thú cửu đẳng, Thụ Yêu hình dáng là một cái cây to, cành vươn rộng chi chít, điểm đặc biệt để nhận dạng là không có lá, giữa thân cây xù xì một cái miệng rỗng sẵn sàng hút bất cứ thứ gì vào

Diệp Nhã Viên thi triển hỏa hệ dị năng, phóng về phía Thụ Yêu, lửa lớn khiến hai ba Thụ Yêu phụ cận cháy xém, nhưng mấy cái cành nhọn hoắc của nó vẫn còn ngo ngoe cử động, vươn đến siết lấy một chân Diệp Nhã Viên kéo lên cao. Diệp Nhã Viên hoá lửa thành thanh kiếm chặt đứt cành của nó, bật tung người phóng cực đại hoả cầu vào con bên cạnh

Đám người Cận Dĩ Tường cũng không ngồi yên, bay vào trợ giúp nàng diệt Thụ Yêu. Cận Dĩ Tường dồn kình lực ở hai bàn tay, tung chưởng lên thân Thụ Yêu, nhất thời Hoả Ngục nộ phát, thiêu rụi cả ba con phía sau, không còn sót lại gì ngoài tro tàn. Hạ Phỉ Lan, Kỳ Nhược Linh phối hợp ăn ý

tiêu diệt ba con Ngự Dị hạ thú mới xuất hiện, Hoa Huyên Thiên đối đầu Ma Tước

Cận Dĩ Tường thấy mọi thứ ở đây đã thu thập xong, thu lại Hoả Ngục vào người hướng Diệp Nhã Viên cười:

"Nhĩ hão, học tỷ, Tiểu Giai tỷ không ở cùng chị sao?"

Diệp Nhã Viên nghĩ ngợi một lúc, ngữ khí bỗng nhiên trở lên nghiêm túc đứng lên:

"Vừa, Lam Giai mới còn cạnh chị chiến đấu, đột nhiên một nữ nhân đeo mặt nạ gọi Tử xuất hiện, nói muốn cùng Lam Giai đấu, hai người bọn họ giờ không biết tại địa phương nào nữa"

"Cùng lúc đó quá nhiều ma thú xuất hiện nên chị không thể đi tìm cậu ấy được"

Diệp Nhã Viên trong mắt có tự trách, Cận Dĩ Tường thấy rất rõ, cô nắm lấy bàn tay đang run rẩy của nàng, ôn nhu trấn an nàng:

"Học tỷ, không phải lỗi của chị, đừng bất an hảo, bây giờ em sẽ truy tìm hành tung Tiểu Giai tỷ"

Diệp Nhã Viên chôn đầu vào bả vai Cận Dĩ Tường, thanh âm thấp nhu:

"Cảm ơn em, chị sẽ cố gắng phát huy thực lực, có quá nhiều người ngã xuống rồi chị không muốn Lam Giai cũng đi mất..."

Cận Dĩ Tường nâng lên mặt nàng:

"Học tỷ, an tâm nhé, em sẽ bảo vệ bọn chị, sẽ không để bất kỳ thứ gì xâm hại đến các chị đâu..."

Hạ Phỉ Lan, Kỳ Nhược Linh một bên thấy một màn này, nội tâm nhịn không được dâng lên cỗ ghen tuông. Hoa Huyên Thiển nhìn Kỳ Nhược Linh buồn bực vẻ mặt rồi lại nhìn sang Cận Dĩ Tường và Diệp Nhã Viên, đại não trong nháy mắt minh bạch được cái gì

Đám người Cận Dĩ Tường ngồi tại khu này nghỉ dưỡng sức chốc lát, Hoa Huyên Thiển tiến đến đưa Kỳ Nhược Linh chai nước

"Của cậu"

Kỳ Nhược Linh tiếp nhận chai nước Hoa Huyên Thiển đưa, nhàn nhạt đáp lại 'Ân' ánh mắt thủy chung vẫn dõi theo Cận Dĩ Tường đang giúp Hạ Phỉ Lan xoa gót chân ngoài kia

Hạ Phỉ Lan trong lúc giao phong Thụ Yêu bị nó quật vào bàn chân phải, kết quả sưng lên, ban đầu nàng ngượng đến mức từ chối Cận Dĩ Tường hảo ý nhưng thấy người kia thập phần kiên quyết bộ dáng nên để cho Cận Dĩ Tường xoa xoa. Hạ Phỉ Lan mặt đỏ như gấc, tay Cận Dĩ Tường xoa thật thoải mái, tựa hồ Cận Dĩ Tường còn truyền nguyên khí vào người nàng

Cả cơ thể như phục hồi lại, bừng bừng sức sống. Hoa Huyền Thiển hướng Kỳ Nhược Linh hỏi:

"Cậu ở đâu khó chịu sao?"

"Không"

Quá mức lạnh nhạt Kỳ Nhược Linh khiến Hoa Huyền Thiển chùn bước, thời điểm vừa muốn mở miệng nói tiếp thì Cận Dĩ Tường đi tới

"Tôi có thể mượn chỗ này một chút được không?"

"Có thể a"

Hoa Huyên Thiển thành thực lui ra sau, nhường lại không gian riêng cho các nàng mặc dù trong lòng rất nan kham đổ vỡ

Cận Dĩ Tường bắt lấy cánh tay Kỳ Nhược Linh, chậm rãi vén lên tay áo dài, đạo vết đỏ ứa máu đập thẳng vào mắt Cận Dĩ Tường, nội tâm có điểm đau lòng nữ nhân này

"Tại sao không nói, rõ ràng cậu bị thương" Giọng điệu Cận Dĩ Tường

khiển trách đan xen quan tâm khiến Kỳ Nhược Linh vui vẻ chí cực

"Tôi có thể chịu được, không phải thương quá nặng"

"Ngự Dị móng vuốt bao hàm độc tố nhẹ, hiện tại thì không sao nhưng dần dần sẽ phát tác, đến lúc đó cánh tay bị hủy hoặc lan ra khắp cơ thể cũng không chừng"

Cận Dĩ Tường xoay người Kỳ Nhược Linh lại, áp hai tay lên tấm lưng gầy yếu của nàng

Kỳ Nhược Linh mạc danh càng thêm cảm thấy thẹn: "Cận Dĩ Tường, cậu làm gì?"

"Giúp cậu bài trừ độc tố trong cơ thể"

Kỳ Nhược Linh tuy phản bác Cận Dĩ Tường hành vi nhưng sắc mặt tràn ngập tiếu ý đã phản bội nàng, cảm thụ bàn tay ấm áp kia đặt lên lưng, một cỗ năng lượng nhu hoà truyền đến các tế bào thần kinh của nàng, chạy vụt qua huyết mạch, làm trái tim nàng bất tri bất giác đập thình thịch như sấm vỗ

Máu đen thi nhau chảy ra các đầu ngón tay Kỳ Nhược Linh, đặc sệt xèo xèo rơi lả tả trên mặt đất. Cánh tay đã không còn đau nhức, ngược lại lâng lâng thư thái

"Cảm ơn đã giúp tôi"

"Chúng ta là một nhóm mà"

Các nàng không hẹn cùng nhau bật cười, tiếng cười rôm rả vang lên giữa trời tang thương chết chóc. Hoa Huyên Thiển thấy một màn, lủi thủi ra ngoài quan sát tứ phương, đột nhiên oanh một tiếng, bóng người thoắt ẩn thoắt hiện lả lướt, cỗ kình phong cuốn lấy Hoa Huyên Thiển thân thể mang nàng đi mất, uy áp khiến nàng không thể chống cự

Hoa Huyên Thiển trước lúc bị người bắt đi chỉ kịp hô lên một tiếng:

"Kỳ Nhược Linh, Cận Dĩ Tường..."

Cận Dĩ Tường nghe Hoa Huyên Thiển thanh âm lập tức bật dậy, cô không nhìn thấy Hoa Huyên Thiển nữa rồi. Diệp Nhã Viên bèn lên tiếng:

"Hoa học muội chắc hẳn bị đám người kia bắt đi rồi"

"Vậy để em đi tìm nàng..." Cận Dĩ Tường gấp rút muốn lên đường thì bị Kỳ Nhược Linh níu lại

"Cận Dĩ Tường, cậu muốn đi đâu khi chưa biết rõ thực lực của bọn họ?"

Hạ Phỉ Lan gật đầu: "Ân, mình đồng ý với Nhược Linh, Dĩ Tường cậu đừng hành động lỗ mãn, lỡ như có chuyện gì xảy ra với cậu thì sao" Nói xong, viền mắt đã một mảnh phiếm hồng

Diệp Nhã Viên phụ hoạ: "Xác thực a, chị mới đi thăm dò một vòng, hướng của Lam Giai rất có khả năng là đoạn đường này đi thẳng"

Cận Dĩ Tường thấy các nàng quyết liệt phản đối, suy nghĩ, rốt cuộc gật đầu:

"Chúng ta xuất phát thôi, tìm Tiểu Giai tỷ"

Các nàng đi thẳng về phía trước cứ thế đi mãi, Cận Dĩ Tường đột nhiên dừng lại bước chân, áp tai xuống nền đất, có âm rung chuyển, va chạm kịch liệt của dị năng cách đây không xa

"Lối này..." Cận Dĩ Tường chạy rất nhanh thẳng một đường đến giữa ngã tư hoang vắng rẽ sang bên phải, khu vực những toà chung cư cũ kỹ có phần mục nát

Các nàng phía sau đồng dạng thắc mắc nhưng vẫn theo chân Cận Dĩ Tường. Đến nơi các nàng mới trố mắt nhìn cao cao phía trên dãy chung cư, nơi hai nữ nhân giao đấu vô cùng quyết liệt, những mảng gạch vỡ vụn rơi lạch cạch xuống đất

"Quả nhiên"

Viên Tảo Lam Giai vận mộc hệ dây leo hộ quanh thân mình, tạo thành chiếc khiên rắn chắc. Tử cười lạnh, ba cái trò mèo quào này không ngăn được ta

Tử thi triển ám hệ dị năng, cái bóng của Tử trườn trên mặt đất, tiến đến cái bóng Viên Tảo Lam Giai khoá lại bóng nàng. Viên Tảo Lam Giai thân thể cứng đờ, mộc hệ dị năng bị áp bách thu lại, hoàn toàn không cử động được

Tử thi triển thủy hệ hoá thành một đoản đao, âm hiểm cười:

"Dị năng giả linh cấp bát đẳng không phải đối thủ của ta, giờ thì, ngoan ngoãn chịu chết đi, tiểu công chúa của Hiên Viên Đế Quốc"

Tử kề lưỡi thuỷ đao sắc bén ngay cổ Viên Tảo Lam Giai, giao đấu hơn chục lần, Tử đã chán nản muốn kết thúc sớm

"Ta sẽ đem thi thể của ngươi chuyển đến phụ vương ngươi, ha hả"

Thời điểm Tử muốn kết liễu Viên Tảo Lam Giai, một cỗ năng lượng hùng mạnh đẩy Tử ra xa, Tử khoé môi kéo ra tia máu nhìn chằm chằm Cận Dĩ Tường, chốc lát ngẩn người, trên thế gian này còn có người tuấn mỹ như vậy sao?

Cận Dĩ Tường lạnh lùng quát, trong thiên địa thoáng chấn động, cửa kính trên chung cư đồng loạt tan vỡ:

"Muốn chém muốn đánh thì cứ việc để tôi giải quyết luôn một lần, chần chừ làm quái gì, đừng phí thời gian của tôi!"

Tử mím môi, kỳ thực nàng không muốn đυ.ng độ Cận Dĩ Tường, không muốn phá hỏng khuôn mặt tuấn mỹ của người kia. Bên tai truyền đến Sinh khàn đυ.c thanh âm:

"Bệnh đã bị tiêu diệt, lão đại triệu ngươi và Lão về, cấm trễ nãi"

Tử cuồng tiếu cười, lưu luyến nhìn Cận Dĩ Tường hồi lâu liền tiêu thất trong thinh không:

"Vẫn còn gặp lại, tạm tha cho ngươi, công chúa Hiên Viên Đế Quốc"

Cận Dĩ Tường đỡ Viên Tảo Lam Giai bay xuống dưới, kiểm tra nàng thân thể, thở ra một hơi, chỉ là trầy xước nhẹ không xảy ra bất kỳ đại thương nào

"A Tường, em đến rồi..." Viên Tảo Lam Giai thanh âm yếu ớt tựa trẻ sơ sinh giống nhau, vừa rồi ám hệ của Tử làm nàng ngạt thở, không tài nào cử động không tài nào phản kháng

Lần đầu tiên cảm thấy bản thân yếu ớt đến vậy

"Em đến rồi, Tiểu Giai tỷ an tâm nhé, phần còn lại cứ để em"

Viên Tảo Lam Giai vui sướиɠ gật đầu, ỷ trong ngực Cận Dĩ Tường làm ổ, vì ban nãy chiến đấu tiêu hao quá nhiều sức lực nên nàng mệt mỏi ngủ thϊếp đi trong lòng Cận Dĩ Tường

"Trông cậy vào em, A Tường...."

-------------------------------------------

Tiểu Bạch: Tử chạm mặt Cận Dĩ Tường là một hồi duyên, số phận đã định trước các nàng không thể ở bên nhau