Chương 47: Trước Ngày Chiến Đấu

Cận Minh Nguyệt nguyên một ngày đợi Cận Yên Tuyết mang Cận Dĩ Tường trả cho mình có chút lâu. Nàng trên lớp dạy học, gấp đến không được, hết tiết liền chạy đến phòng Cận Yên Tuyết đón Cận Dĩ Tường về

Cận Minh Nguyệt thử vặn tay nắm cửa, không khoá. Nàng chậm rãi đẩy cánh cửa ra, một màn hương diễm trong phòng đập vào nàng đại não, mặt Cận Minh Nguyệt nóng rần lên

Cận Dĩ Tường mơ cái gì còn cười ngốc như vậy a. Nữ vương sinh khí, một cước đạp tiểu ấu long văng xuống giường, Cận Dĩ Tường bị đau bừng tỉnh, nhịn không được mắng

"Ai a, dám cản trở lão nương giấc ngủ"

"Nhìn thử là ai?" Cận Minh Nguyệt tựa tiếu phi tiếu nói

Cận Dĩ Tường giật mình hoảng hốt nghe thanh âm quen thuộc: "Minh Nguyệt...."

Cận Yên Tuyết bị âm thanh ồn ào làm tỉnh giấc, chống đỡ toàn thân nhức mỏi ngồi dậy, chăn bông theo đó chảy xuống để lộ da thịt tuyết trắng mê người, ý thức vẫn còn mơ màng:

"Tiểu Tường, làm gì mà ồn ào vậy, đêm qua làm nhiều như vậy sao không ngủ thêm?"

Cận Dĩ Tường dở khóc dở cười nhìn tình cảnh hiện tại, Cận Minh Nguyệt sắp nổi trận lôi đình. Vì vậy, thanh âm nữ nhân rống lên như muốn phá nát căn phòng của Cận Yên Tuyết

"Cận Yên Tuyết, Cận Dĩ Tường!!!"

"Đại tỷ, em...."

Cận Dĩ Tường tận lực đè thấp ngữ khí: "Minh Nguyệt, hôm qua tự nhiên kỳ động dục đến quá đường đột nên con..."

"Yên Tuyết, mặc quần áo vào đi, chuẩn bị lên phòng hội đồng họp, có lệnh triệu tập từ Phật Lan Ỷ Khanh" Cận Minh Nguyệt triệt để đen mặt nhìn Cận Yên Tuyết lấy chăn che lấy thân thể kia, Cận Dĩ Tường tên đại sắc lang này xem ra đêm qua hành hạ nàng không ít đi

"Là, đại tỷ" Cận Yên Tuyết thật muốn tìm một cái lỗ chui xuống ngay bây giờ, nàng khúm núm quấn chăn quanh người, hai chân mềm nhũn khập khiễng bước vào phòng tắm

"Cận Dĩ Tường!!!"

"Lão bà đại nhân gọi con"

Cận Minh Nguyệt thở dài: "Đến trong lòng ta, ta đưa Tường về" Cận Dĩ Tường đập đập hai cánh nhỏ bay đến làm ổ trong lòng nàng, hai mắt long lanh nhìn sườn mặt mỹ lệ của nàng

"Lần sau đối nàng nhẹ nhàng chút..." Sau một hồi trầm mặc, Cận Minh Nguyệt mới chậm rãi mở miệng

Cận Dĩ Tường: ⊙︿⊙

Trên lớp. Trần Bình điểm danh, cả lớp đều đi đông đủ duy chỉ có Cận Dĩ Tường vắng mặt. Hắn hướng Hạ Phỉ Lan nói:

"Hạ bạn học, em chung một nhóm với Cận bạn học, có biết nàng vì sao không thượng tiết?"

"Ách, lão sư cái này em cũng không rõ. Dĩ Tường không liên lạc với bọn em" Hạ Phỉ Lan thanh âm mất mát nói. Cận Dĩ Tường người kia rốt cuộc làm sao vậy, tuy Dĩ Tường vô tâm vô phế nhưng ngày thường luôn lên lớp rất đầy đủ hầu như không vắng buổi nào

"Vậy à, thôi được, tôi sẽ đánh dấu em ấy vắng mặt hôm nay"

Kỳ Nhược Linh thấy Hạ Phỉ Lan suốt buổi không tập trung vào bài giảng của Trần Bình, nhịn không được lên tiếng

"Phỉ Lan, cậu lo lắng nàng?"

Hạ Phỉ Lan gật đầu: "Ân, cảm thấy bất an. Cận lão sư cũng không thông báo gì về Dĩ Tường"

Kỳ Nhược Linh suy tư: "Ân, đợi hết tiết chúng ta qua phòng Cận lão sư tìm Cận Dĩ Tường" Nàng mấy ngày nay cũng thấp thỏm không thôi. Tên hỗn đản kia không hiểu chuyện gì mà cúp học liên tục

Thời điểm tan học, trên đường đi về khu phòng lão sư, các nàng bắt gặp Viên Tảo Lam Giai, Diệp Nhã Viên còn có Phó Chỉ Dung đang khoanh tay đứng. Kỳ Nhược Linh, Hạ Phỉ Lan đi lại chào hỏi

"Nhĩ hảo học tỷ"

"Ân"

Viên Tảo Lam Giai biểu tình có chút khẩn trương nói: "Mấy ngày qua các em có thấy Dĩ Tường?"

"Không, bọn em không gặp Dĩ Tường, nàng vắng tiết mấy ngày liên tiếp rồi" Hạ Phỉ Lan cúi đầu, nàng ngây ngô tưởng rằng Cận Dĩ Tường tránh mặt nàng, không muốn nhìn thấy nàng

"Thật kỳ lạ, rốt cuộc Dĩ Tường xảy ra chuyện gì?" Diệp Nhã Viên nâng cằm trầm tư. Diệp Nhã Viên nghĩ, hẳn cùng cái đêm đó một màn có liên hệ

"Bọn em muốn sang phòng Cận lão sư hỏi Dĩ Tường tin tức, bọn chị có muốn đi chung?" Hạ Phỉ Lan thấy các nàng cũng giống mình mong ngóng tin tức Cận Dĩ Tường nên lên tiếng đề nghị

"Vừa vặn bọn chị cũng muốn qua đó" Viên Tảo Lam Giai, Diệp Nhã Viên gật đầu đáp ứng

Phó Chỉ Dung xoa hai viền mắt mệt mỏi: "Nếu vậy thì đi chung đi" Từ sau cái lần hai người xác định quan hệ, người kia giống như tiêu thất khỏi nàng thế giới, ra đi không tiếng động. Phó Chỉ Dung buồn rầu, Cận Dĩ Tường lãng tránh nàng sao?

Nhưng hôm nay bắt gặp đám nữ nhân đồng dạng thất hồn lạc phách nói Cận Dĩ Tường mấy ngày hôm nay không lên lớp, không thấy Cận Dĩ Tường. Bên phía Cận gia tỷ muội cũng im hơi lặng tiếng, Phó Chỉ Dung minh bạch, chuyện này nhất định có vấn đề

Năm nữ nhân xinh đẹp dàn hàng đi vào khu phòng lão sư kéo theo rất nhiều ánh mắt của phụ cận học viên. Các nàng đi đâu mà kéo theo đông vậy a?

Tìm được phòng Cận Minh Nguyệt, các nàng gõ cửa thì thấy không có tiếng đáp lại, do dự một lát, cuối cùng Phó Chỉ Dung can đảm nhất mở cửa bước vào. Năm nữ nhân cứng đờ người nhìn trên giường hai nhân vật chính

Ách, nói thế nào nhỉ? Một con tiểu ấu long và Cận Minh Nguyệt, tựa hồ Cận lão sư không vận quần áo a, họ còn rất thân mật hôn nhau, chuyện gì xảy ra....

"Cận lão sư..." Viên Tảo Lam Giai là người đầu tiên lên tiếng

"....." Cận Dĩ Tường, Cận Minh Nguyệt kinh hoảng rời khỏi nhiệt hôn xoay đầu nhìn một đám năm người nữ nhân há hốc mồm

Sau đó, liền không có sau đó....

Lược bỏ vài ngàn từ

Ta mẹ ơi, trong một ngày mà bị phá đám hai lần. Cận Dĩ Tường cảm thấy rất mạc danh kỳ diệu, cô da mặt dày nên không sao cả bình tĩnh nhưng nữ vương đại nhân da mặt mỏng nhiều lắm, hạ mệnh lệnh, Cận Dĩ Tường trong vòng một tháng không được chạm vào nàng

Cận Dĩ Tường trong hình hài tiểu ấu long giương đôi mắt oán hận nhìn năm người nữ nhân ngồi kia. Thật khóc không ra nước mắt mà

Hạ Phỉ Lan kích động lên tiếng: "Thật là Dĩ Tường sao?" Nàng như mộng, không thể tin được những thứ mình vừa tận tai nghe thấy Cận Minh Nguyệt nói

Viên Tảo Lam Giai nhíu mày: "A Tường có thể biến lại hình người không?"

Cận Dĩ Tường buồn bực: "Có thể, nhưng phải qua năm ngày nữa"

"Dĩ Tường, cậu giấu giếm nhiều lắm" Kỳ Nhược Linh truy vấn

Cận Dĩ Tường phản bác: "Không phải giấu giếm mà chưa đủ thời cơ để nói ra"

"Bốn loại bảo khí kia có thể phân tán trong ba đế quốc, rơi vào tay người tốt thì không nói rơi vào tay kẻ xấu chắc hẳn toàn đại lục gặp nguy" Phó Chỉ Dung nghiền ngẫm. Phó gia ngày kia bị người tập kích, tổn thất không tính là nặng nhưng mất vài mạng người đều là Phó gia cường giả tinh anh

"Nói rất có đạo lý, phải mau tìm ra nó a" Cận Minh Nguyệt nói, nàng không phải chưa từng nghĩ qua chỉ là nàng thực lo lắng Cận Dĩ Tường

Phòng hội đồng bên kia vừa kết thúc cuộc họp. Cận Mạn Lệ, Cận Yên Tuyết, Phật Lan Ỷ Khanh đồng dạng trở về, lộ trình của các nàng là phòng Cận Minh Nguyệt

Vừa vào đã thấy mấy nữ nhân ngồi đó, Phật Lan Ỷ Khanh đảo mắt nhìn quanh, một tiểu ấu long đang lơ lửng trước mắt nàng. Tiểu ấu long đồng dạng giương đôi mắt to tròn nhìn nàng, bốn mắt giao nhau

Phật Lan Ỷ Khanh trong tư tưởng rất....

Kỳ Nhược Linh nhớ đến gì đó chợt nói: "Mịch Xà Đế Quốc có một cấm địa, Thất Hải Sâm Lâm, mồ chôn của hàng ngàn cường giả, không biết nơi đó lưu trữ bí mật gì mà thời gian gần đây có rất nhiều người đến"

"Thất Hải Sâm Lâm?" Cận Dĩ Tường hỏi

"Phải"

"A Tường, em có nhớ năm đó em đi lịch luyện trong hội quan, trên bảng nhiệm vụ treo một tờ rơi nhiệm vụ cấp cao, Không gian mộ Bá vương?"

"Ân, em nhớ đến"

"Trong đó có gì đó rất khác lạ, chỉ có người vào không người có trở ra, nhiều năm qua nơi đó trở thành nơi cấm kỵ của Hiên Viên Đế Quốc" Viên Tảo Lam Giai ngữ khí dần trở nên nghiêm trọng đứng lên

Phật Lan Ỷ Khanh giờ mới kinh hãi nhìn tiểu ấu long đang nói chuyện kia. Giọng nói này nàng không thể nghe lầm chứ. Cận Minh Nguyệt thấy Phật Lan Ỷ Khanh vẻ mặt, bật cười:

"Tiểu ấu long là Tường, nàng vừa trải qua chút biến cố"

Phật Lan Ỷ Khanh tự trấn an tinh thần: "Ân"

"Chuyện này kể ra rất dài dòng, đến tối tôi nói với em được không?" Cận Dĩ Tường đập đập hai cánh nhỏ, bay đến chỗ nàng

Phật Lan Ỷ Khanh không sao cả cười, nàng thấy Cận Dĩ Tường trong bộ dáng tiểu ấu long cũng rất khả ái, không phải cương ngạnh như thường ngày: "Em hiểu được"

"Ỷ Khanh, Pháp Lang Đế Quốc có vùng địa lý nào cấm kỵ sao?"

"Địa lý cấm kỵ..." Phật Lan Ỷ Khanh híp mắt suy tư một hồi rồi nói: "Huyết Thành, thành thị bỏ hoang, không có người dân nào sinh sống trong đó vì tia phóng xạ bom nguyên tử năm mươi năm trước"

"Đại tỷ, những khu đường phố trung tâm vừa bị ma thú tấn công, nhiều tòa cao ốc bị hủy. Mỗi nơi chúng đều để lại một phong thư kèm tên bọn hắn, thứ tự lần lượt, Sinh, Lão, Bệnh, Tử" Cận Mạn Lệ đưa một sấp tư liệu hình ảnh cho Cận Minh Nguyệt

"Nghiêm trọng rồi đây" Cận Minh Nguyệt nhìn sang Diệp Nhã Viên và Phó Chỉ Dung: "Diệp gia, Phó gia cũng bị tổn thất không ít a, các em có nghe tin từ gia tộc?"

Phó Chỉ Dung gật đầu: "Hôm kia em mới vừa nghe, phía Phó gia bất quá tổn thất vài mạng người mà thôi ngược lại Diệp gia bên kia thế nhưng một trăm tinh anh dị năng giả thiệt mạng"

Diệp Nhã Viên cả kinh: "Tại sao lão ba không thông tri em..."

"Diệp thúc có lẽ không muốn em thương tâm" Cận Yên Tuyết nghe hỏi trả lời

Diệp Nhã Viên trong lòng cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ. Nàng và Diệp Chí Kiệt rất lạnh nhạt thậm chí khi nàng còn tại Diệp gia, số từ nàng cùng hắn nói một ngày chỉ đếm trên đầu ngón tay

"Vậy đi, các cậu cứ liệt kê toàn bộ các địa điểm có khả năng tồn tại bảo khí cho mình" Cận Dĩ Tường hướng Hạ Phỉ Lan, Kỳ Nhược Linh nói

"Ân"

Đêm đến. Phật Lan Ỷ Khanh ôm cánh tay nhìn xuống vườn trường học viện, bả vai trong gió có chút đơn bạc. Dạo gần đây nàng phải lo cho đế quốc nhiều lắm, phụ vương có lẽ đang bị Âu Cách Sư tên kia thao túng thần trí trở nên đờ đẫn mụ mị. Nàng phải kết thúc chuyện này sớm nhất có thể

Má phải bị tiểu ấu long hôn vào, Phật Lan Ỷ Khanh mềm nhẹ cười:

"Tường Tường..."

"Nghĩ cái gì mà như thế thất thần"

"Tường Tường, em đột nhiên cảm thấy bản thân chưa đủ cường đại để bảo vệ đế quốc, khi ngoài kia có biết bao nguy cơ rình rập như vậy" Phật Lan Ỷ Khanh ngữ khí có chút hữu khí vô lực

Cận Dĩ Tường hiện tại quá nhỏ nên không thể ôm nàng vào lòng được, cô vươn mười cái đuôi xoa xoa đầu nàng:

"Ỷ Khanh, em đã vì đế quốc bao nhiêu năm nay rồi, chả lẽ đế quốc không cảm nhận được sao. Bảo bối, em rất xứng đáng, mọi chuyện em làm không vô nghĩa, em đã sống đúng với bổn phận của mình rồi, đừng lo lắng nữa nga"

Hốc mắt có chút cay, Phật Lan Ỷ Khanh nghe ái nhân chân thành lời nói khóe môi bất tự giác cong lên: "Cảm ơn Tường Tường đã đến cạnh em cho em lớn nhất dũng khí..."

"Ngốc à, em ngủ đi, sao em không đối xử tốt với bản thân chứ?"

"Tường Tường sẽ ru em ngủ sao? Em muốn Tường Tường ru em ngủ"

"Hảo, lão bà"

Cận Dĩ Tường nhìn mỹ nhân nằm trên giường, bắt đầu cất lên êm ái lời ca:

"Rất muốn, rất muốn được ở bên em

Cùng em ngắm những vì sao trên trời

Gom nhặt những hạt mưa mùa xuân

Rất muốn, rất muốn được ở bên em

Nghe em kể về những chuyện xưa cũ

Đếm kỹ những tình ý trong mắt em

Rất muốn, rất muốn, rất muốn....."

Thanh âm dị thường trầm ấm, Phật Lan Ỷ Khanh bị Cận Dĩ Tường lời ca đưa vào giấc mộng lúc nào không hay, trên khóe môi còn treo một mạt tươi cười, là cảm động, là yêu....

-----------------------------------------

Tiểu Bạch: Bộ này từ đầu mình cho nhân vật phát triển tình cảm nhanh, cho đỡ rối, tại có nhiều tuyến nhân vật quá. Mấy bộ kia thì mình viết chậm nhiệt lại