Chương 20: Chân Tướng Năm Xưa

"Ánh trăng rắc giọt tình rơi khắp cả mặt hồ

Lửa trại của hai người chiếu sáng hết thảy đêm đen

Bao nhiêu năm về sau như áng mây phiêu du

Bước chân đổi đường kia khiến ta khó lòng nắm tay nhau..."

------------------------------------------

Bất Diệt Hỏa trải dài suốt bậc thang rực sáng lối đi, hoa văn Tà Long cũng in khắp hai bên vách tường đá. Cận Dĩ Tường và Hiểu Du đi được một đoạn bỗng cô nắm tay nàng lại

"Cẩn thận có cơ quan!"

Cận Dĩ Tường nhìn xuống cái nút nhỏ hơi nhô lên khỏi mặt đất rồi cô quan sát xung quanh, cô lấy tay phủi đi một số bụi trên mặt đất, những chữ viết kỳ lạ ẩn dưới lớp bụi mờ hiện ra

"Hiểu Du, cô đọc được những chữ viết này không?" Cận Dĩ Tường nghĩ đây là một chữ viết cổ nào đó ở Bình Nguyên Đại Lục

"Được a, chữ viết này một nghìn năm trước nàng cũng dạy cho tôi một ít!" Hiểu Du cúi người chăm chú xem chữ viết

"Đi mười bước về hướng tây, lùi ba bước rẽ phải, tiếp tục tiến ba bước về hướng tây bắc, rẽ trái"

Các nàng suy nghĩ một hồi liền làm theo chữ viết kia, đi tới nơi các nàng thấy một chiếc cột và chiếc nhẫn đính một viên ngọc sáng màu đỏ, được đặt trên pho tượng Song Long

"Gì đây?" Cận Dĩ Tường tiến lại gần nơi đặt chiếc nhẫn kia, cầm nó lên tay

"Là ngọc Ngự Hoả, các dị năng giả hỏa hệ luôn muốn có được nó vì có nó trong tay sẽ dễ dàng điều khiển bất cứ ngọn lửa nào mình muốn kể cả ngọn lửa của kẻ thù" Hiểu Du nói

"Lợi hại như vậy..."

Nhẫn ngọc Ngự Hoả trong tay Cận Dĩ Tường bỗng nhiên rực sáng, nó chíu một đường thẳng vào bức tượng sau lưng các nàng. Cận Dĩ Tường đi đến bức tường, chùm sáng chợt tắt, chiếc nhẫn trong tay cô bỗng bay lên trên không, nó lại chiếu một chùm tia sáng nhưng lại là hoa văn Tà Long

'Ầm' 'Ầm'

Bức tường từ từ mở ra, đập vào mắt các nàng là một chiếc hộp bằng gỗ được bao vây bởi kết giới kỳ lạ.

"Này, Cái hộp đó đựng linh cốt và một phần hồn phách của ta đấy! Nhưng mà cái kết giới đó hơi bị khó nhằn a bởi vì nó được tạo bởi dị năng giả về kết giới thuật giỏi nhất từ nghìn năm trước, chưa ai phá vỡ được nó bao giờ!" Giọng nói của Long Tuyệt Ca vang vảng bên tai Cận Dĩ Tường

"Vậy người có biết cách nào phá vỡ kết giới kia không?"

"Cũng có nhưng ngươi sẽ bị thương a!"

Cận Dĩ Tường suy nghĩ một lúc lại nhìn sang Hiểu Du, cô liền ra quyết định. Cô thi triển dị năng tạo thành một lớp bảo vệ vây quanh mình, tay khẽ chạm vào kết giới, đau đớn truyền đến khiến cô phải đổ mồ hôi lạnh

"Dĩ Tường! Cô làm cái gì thế hả?" Hiểu Du thấy thế liền la lên

Cận Dĩ Tường giống như không nghe lời nàng nói vẫn cứ tiếp tục xuyên người đi vào kết giới kia, mắt mũi miệng trên người cô chỗ nào cũng chảy ra máu tươi, bàn tay cố chạm vào chiếc hộp bằng gỗ kia

"Kết...giới...chó...má...này!" Cận Dĩ Tường đau đến nghiến răng nghiến lợi, cô vẫn cố chịu đựng vì Long Tuyệt Ca nói rằng dùng dị năng công phá sẽ không có tác động gì đến nó nên chỉ có cách dùng chính thân thể đi xuyên qua, da thịt chảy máu ngày một nhiều, một ít chảy xuống mặt đất

"Dĩ Tường! Tôi kêu cô dừng lại a! Cô bị lãng tai sao!" Hiểu Du tức giận trách móc

Đúng lúc này, chiếc nhẫn ngọc Ngự Hoả xuất hiện, nó như cứu nguy cho Cận Dĩ Tường, quang mang màu đỏ tỏa sáng chói loá cả hang động, cô như bị mê hoặc bởi quang mang của nó, bàn tay cô cũng lấy được chiếc hộp và mở nó ra, một cổ quang mang uy áp hiện lên có thứ gì đó như từ người cô bức phá ra ngoài hoà nhập với cổ uy áp kia...Cận Dĩ Tường đột nhiên ngã rầm xuống đất, cả ma vực như bị hai luồng quang mang phong kín làm Hiểu Du không thấy được điều gì đang diễn ra

"Tiểu Du..." Thanh âm vừa quen thuộc vừa xa lạ phát ra từ trong quang mang. Hiểu Du khẽ nhíu mày, dáng người bước ra khỏi luồng sáng dần tắt kia làm nàng tim đập như nổi trống

"Là người...người...!" Hiểu Du lắp bắp nghẹn ngào nhìn nữ nhân hồng y dung nhan mỹ lệ tuyệt luân kia, nước mắt chực trào. Long Tuyệt Ca đi đến ôm lấy người khóc đến không biết thiên địa kia

"Xin lỗi...vì đã để ngươi một người lâu như vậy! Bây giờ ta đã ở đây rồi, sẽ không lại bỏ ngươi nữa, đừng khóc có được không..." Nghe được thanh âm mềm mại kia Hiểu Du khóc lợi hại hơn, Long Tuyệt Ca phát hiện nàng gầy đi rất nhiều, gương mặt cũng phủ một tầng phong sương, nàng lau đi nước mắt cho nàng, yêu thương vuốt ve. Cúi đầu xuống khẽ hôn lên đôi môi người kia, ôn nhu mà nhiệt liệt tựa như nghìn năm đã qua các nàng cũng chưa bao giờ chia lìa nhau

"Tuyệt Ca...lúc đó ta tìm không được người, tìm không được người a...ta có bao nhiêu tuyệt vọng bao nhiêu uất ức, ta đi khắp thiên hạ tìm người...ta nghĩ rằng người đã chết...ô...ô" Hiểu Du lại bắt đầu nghẹn ngào nói

"Tiểu Du... tình thế lúc đó của ta thật bất đắc dĩ a, mọi chuyện từ từ ta sẽ giải thích sau có được hay không?"

"Ân" Hiểu Du dịu ngoan đáp lại lời người kia rồi nàng chợt nhớ đến Cận Dĩ Tường, nàng nhẹ đẩy Long Tuyệt Ca ra rồi nhìn xung quanh thì thấy Cận Dĩ Tường đang bị đoàn khí đen tím vây quanh, thân thể tựa như không có linh hồn từ từ đứng dậy.

Cận Dĩ Tường khẽ mở đôi mắt ra, không phải màu vàng trong trẻo tinh anh như thường ngày mà là màu đỏ như máu sát khí lan tràn, vảy rồng màu đen tím bắt đầu nổi khắp người, răng nanh hiện ra, cô điên cuồng gầm rú như mất đi lý trí, thân thể bắt đầu biến lớn mười cái đuôi cũng theo đó mọc ra...

"Tại sao phong ấn lại nhanh như vậy bị gỡ đi a...không được phải mau mang Thập nhi ra ngoài" Long Tuyệt Ca đi đến gần cô, thi triển dị năng hoá thành xiềng xích buộc khắp người cô

"Grừ...grừ..." Cận Dĩ Tường vung mười cái đuôi phá vỡ mọi thứ xung quanh, cô điên cuồng vùng vẫy thoát khỏi xiềng xích kia. Long Tuyệt Ca tạo một ấn chú, nàng phi lên không trung dán vào trán Cận Dĩ Tường, cô liền trở lại lúc ban đầu vì mất quá nhiều sức lực nên đã ngất đi trong vòng tay Long Tuyệt Ca

"Đôi khi nhìn Thập nhi ta lại nhớ đến Hiểu nhi a..." Long Tuyệt Ca ôm Cận Dĩ Tường vào lòng rồi cùng Hiểu Du ra ngoài trước khi ma vực trở thành một đống đổ nát

------------------------------------------

"A...." Cận Dĩ Tường tỉnh dậy, cô khẽ xoa huyệt thái dương đau như búa bổ, hoàn toàn không nhớ gì về ký ức lúc lấy được hộp gỗ

"Tỉnh" Một âm thanh mềm mại vang lên

Cận Dĩ Tường theo hướng âm thanh nhìn lại thì thấy Hiểu Du và Long Tuyệt Ca đang nhìn mình chằm chằm, cô một trận khó hiểu

"Không nhớ gì sao?"

"Ân!"

"Ngọc Ngự Hoả đã hòa thành một thể với ngươi và thôi miên thúc đẩy quá trình trao đổi nguyên khí năng lượng trong cơ thể ngươi nên phong ấn vốn bị suy yếu kia liền bị vỡ ra!" Long Tuyệt Ca nhìn vẻ mặt từ bình tĩnh đến kinh hãi của người trước mặt một trận buồn cười

"Sau đó thì sao?"

"Ngươi gần như hoá Tà Long cũng may là ta đã kiềm hãm kịp thời nếu không thì thật phiền phức a!"

"Vậy tôi phải làm sao bây giờ a..."

"Ta sẽ dạy ngươi cách khống chế nó và một phần là tự chính ngươi điều khiển" Long Tuyệt Ca lấy củi bỏ vào đống lửa, các nàng đang ngồi bên một bờ hồ tuyệt đẹp giữa núi Côn Luân, bông tuyết nhẹ nhàng rơi không ngừng, mặt hồ phẳng lặng dưới ánh hoàng hôn hơi gợn lên một ít

"Vậy còn chuyện của người thì sao...Tuyệt Ca...!" Hiểu Du ánh mắt chờ mong nhìn ái nhân bên cạnh nàng

"Vậy ta sẽ bắt đầu từ Đường gia trước a" Long Tuyệt Ca nhắm đôi mắt lại, thanh âm mềm mại đều đều lại vang lên giữa trời tuyết tung bay

------------------------------------------

"Này...ta nói ngươi đó...lại đây" Đường Lục Hà gọi một trong những tôi tớ của Long Tuyệt Ca đến trong một con ngõ nhỏ, dường như tên kia cũng nhận ra hắn là ai

"Đường lão gia có chuyện gì muốn nói!"

"Ngươi có muốn sống trong vinh hoa phú quý, ngày ngày được mỹ nhân vây quanh hay không?" Đường Lục Hà nở một nụ cười tà, hắn lấy từ trong ngoại bào ra hai bịch vàng

"Ta...tất nhiên...muốn..." Tên kia nhìn đống vàng bằng một ánh mắt nóng rực

"Vậy rất đơn giản, ngươi chỉ cần cho ta biết bí mật lớn nhất của Long gia ngươi sẽ nhận được không chỉ là chừng này"

"Nhưng...."

"Ta sẽ đảm bảo tính mạng cho ngươi!" Đường Lục Hà cười gian ác, hắn sắp đoạt được các bảo vật cao quý của Long gia...

Hai ngày sau đó, Đường Lục Hà liền mời Quan độc sư - người có thủ đoạn ti tiện nhất của Mịch Xà Đế Quốc thuở ấy. Lúc Long gia đang trong trạng thái không đề phòng hắn hạ thủ độc ác, Long Niệm Hiểu và Lang Tịnh Thuỷ bị chính tôi tớ của mẫu thân hại chết. Long Tuyệt Ca bị trúng độc nặng nên cơ thể suy nhược rất nhiều, Quan Dục dùng một số tà thuật đặc biệt để tách phần linh hồn của Long Tuyệt Ca ra chiếm làm của riêng, bởi vì một linh hồn của Long tộc thuần chủng sau khi luyện thành có nguyên khí năng lượng cực lớn. Nhưng hắn không ngờ rằng Long Tuyệt Ca đã xuất một nửa hồn phách của mình vào thân thể Long Thập che dấu khí tức, nàng thấy Hiểu Du nhưng lại không thể làm gì được, xong tên Quan Dục kia cũng không được như ý nguyện vì chiếc hộp đã bị thất lạc và rơi vào tay của một dị năng giả về kết giới thuật giỏi, hắn tìm tòi nghiên cứu về Huyết Quỷ Long rồi xây dựng nên ma vực kia...cứ thế mà nghìn năm đi qua

------------------------------------------

"Tuyệt Ca...ta hiểu được..."

"Nghìn năm này khổ cực ngươi...Tiểu Du của ta!" Hiểu Du vùi đầu vào lòng ái nhân, người kia cũng xoa lấy đầu của nàng tựa như một đôi hồ điệp dù cho có bất cứ chuyện gì cũng không thể tách hai người các nàng xa rời

Cận Dĩ Tường nhìn một màn này trong lòng cũng không khỏi vui lây, cô khẽ nở nụ cười nhìn mặt hồ êm ả kia, lòng lại bắt đầu tư niệm.

'Con rất nhớ người...Minh Nguyệt...'

P/S: - Dạo này mình bận việc nên không thể đăng truyện thường xuyên như trước được nên mong các bạn thông cảm

- Mình cũng bắt đầu nhớ Minh Nguyệt và các lão bà của Dĩ Tường rồi a...🤤🤤🤤...chương sau Dĩ Tường trở về hắc hắc