Chương 18: Chuyện Xưa Như Gió Thoảng

"Đừng vội xa em ơi khi tình yêu luôn còn

Một mình anh lang thang nghe tháng năm qua bên đời"

----------------------------------------

"AAAAAAAA" Cận Dĩ Tường bật người tỉnh dậy, nhìn qua nhìn lại xung quanh, tựa như tiếng nói của nữ nhân tên Long Tuyệt Ca kia vẫn còn ở đâu đây

Cận Dĩ Tường đứng dậy, đi tới mở cửa sổ ra, một trận khí lạnh ùa vào làm người cô thanh tỉnh không ít, suy nghĩ về điều nữ nhân kia nói 'Nếu như nữ nhân kia nói là thật thì Tiểu Du trong lời nàng ta nói có phải là Hiểu Du?', Cận Dĩ Tường nhìn về giường phía bên kia, Hiểu Du vẫn còn đang ngủ, trong lòng cô liền có chủ ý....

----------------------------------------

Phong Tây là một thành thị còn giữ nét cổ kính, rất nhiều địa phương lịch sử từ trước kia đến nay vẫn còn được giữ nguyên vẹn.

Các nàng đang ngồi ở một quán coffee, một đám người xung quanh trò chuyện xầm xì

"Này, cô biết chuyện gì chưa?" Người trong quán A

"Chuyện gì?" Người trong quán B

"Băng Mãnh Sư Vương ở sông băng Châu Đông đã mất tích, hôm nay một đoàn luyện thú sư đến đó để thu phục nó nhưng họ đến đó thì không thấy khí tức của nó đâu nữa, mặt sông băng cũng bị nứt ra một nửa a!" Người trong quán A

Hiểu Du nghe vậy liền cười khúc khích, ghé sát vào tai Cận Dĩ Tường

"Họ mà biết người thu phục Băng Mãnh Sư Vương đang ngồi sát họ chắc họ sẽ khóc ngất mất ha ha"

"Vậy các người có biết chuyện gì chưa?" Người trong quán C

"Chuyện gì nữa?"

"Ma vực của Rồng, dạo gần đây người dân ở xung quanh phát hiện ở vùng cấm địa ấy thời tiết thay đổi thất thường lắm, bọn ma thú cấp thấp chẳng hiểu vì sao mấy ngày nay cứ tụ tập ở đó a, dị năng giả cũng chẳng ai dám đến đó tự mình nộp mạng!"

Nghe nói đến Ma vực của Rồng đôi mắt Cận Dĩ Tường khẽ xẹt qua một tia nghiền ngẫm. Các nàng tính tiền rồi rời đi tham quan Phong Tây

----------------------------------------

Đi trên đường, những toà nhà có nét cổ điển của thời xưa san sát lấy nhau, Phong Tây còn có cả xe ngựa dành cho những du khách thích không khí ngày xưa, trời lại bắt đầu đổ tuyết. Hiểu Du vừa đi vừa ngâm nga một khúc ca, nàng đưa tay hứng bông tuyết, tuyết rơi trên tay nàng tan ra, đôi mắt nàng ảm đạm

"Hiểu Du, tôi muốn kể cho cô chuyện này!"

"Hửm!" Hiểu Du khẽ quay đầu, dáng người mong manh trong gió đông, một nửa khuôn mặt bị tóc che khuất nên Cận Dĩ Tường không thể nhìn rõ sắc mặt của nàng

"Về Long Tuyệt Ca!"

Hiểu Du bàng hoàng, tựa như đây là một cái tên mà đã lâu nàng chưa nhắc tới nữa, nghe Cận Dĩ Tường kể xong, Hiểu Du đi về phía trước, từng hạt tuyết đậu nơi tóc đen của nàng

"Thật sự đã lâu quá rồi, lâu đến nỗi khuôn mặt, giọng nói của nàng tôi cũng sắp quên lãng đi..." Hiểu Du ngữ điệu thong thả, trầm thấp như chuyện đã qua không phải là của nàng. Cận Dĩ Tường tiếp tục lắng nghe câu chuyện của nàng

"Năm đó thế ngoại đào nguyên, lần đầu tiên tôi và nàng gặp nhau trên cầu An Dương hiện là sông băng Châu Đông ngày nay, hoa đào tháng hai nở rộ, ngập tràn sắc xuân, nàng trong bộ hồng y, mỹ lệ tuyệt luân, anh khí bất phàm mà tôi chỉ là một tiểu thư phế vật của Đường gia..." Ánh mắt Hiểu Du rơi vào miền xa xăm

----------------------------------------

"Ngươi tên là gì?" Nữ tử một thân hồng y, nàng khẽ nở nụ cười, hơi thở như hoa nhìn nữ tử bạch y trước mắt

"Đường Hiểu Du!" Đường Hiểu Du đầu óc trống rỗng đáp, lại bị đám người của Đường gia khẽ khinh bỉ, nàng cúi đầu không dám ngẩng đầu lên, một vị tiểu thϊếp của Đường gia đi đến trước mắt nữ tử hồng y kia

"Long tiểu thư! Xin đừng bận tâm đến nàng a! Tiểu nữ Hiểu Du chỉ làm bẩn mắt người thôi a" Vị tiểu thϊếp kia cười, đôi mắt liếc xéo về phía Đường Hiểu Du

"Hửm! Ta không cho là như vậy!" Nữ tử hồng y nhẹ nhàng bước đến bên nữ tử bạch y đang cúi gầm mặt kia, nhẹ nhàng nói

"Ngươi ngẩng mặt lên đi!" Đường Hiểu Du lúc này mới dám ngẩng đầu lên, nàng thẹn thùng nhìn ngắm khuôn mặt của nữ tử bất phàm trước mặt, tim đập như nổi trống, đây là lần đầu tiên nàng được thấy một nữ tử mỹ lệ đến như vậy

"Ta là Long Tuyệt Ca - trưởng nữ của Long gia" Long Tuyệt Ca nở nụ cười như hoa đào tháng hai mang theo tâm ai đi mất trong thế ngoại đào nguyên năm ấy

----------------------------------------

Trời bắt đầu nổi cơn mưa, sấm chớp đùng đùng, mưa tí tách rơi trên mặt đất, một nử tử nhỏ bé ngồi co ro dưới một góc nhỏ, bạch y của nàng cũng bị ướt đẫm, có vài chỗ bị rách, ẩn vết máu, một tán dù che xuống người bạch y nử tử, hồng y nữ tử ánh mắt kinh ngạc nhìn người kia

"Sao ngươi lại ở đây?" Ánh mắt Long Tuyệt Ca quan tâm hỏi

"Ta...ta bị phụ thân đuổi ra khỏi Đường gia vì ta là phế vật, không có thiên phú trong người lại từ hôn với trưởng tử của Tiệp gia...Ta không còn nơi nào để đi nên ngồi ở đây tạm trú cơn mưa" Đường Hiểu Du ngập ngừng nói, nàng sợ, mẫu thân luôn yêu thương nàng hết mực vì bệnh nặng mà tạ thế, từ đó phụ thân luôn coi nàng là nghiệp chướng ở Đường gia, kết nạp một đống tiểu thϊếp về nhục mạ nàng, kể cả nhi tử nhi nữ của họ hay nha hoàn cũng vậy, nàng không dám phản kháng cũng không thưa dạ với ai bởi vì nàng không có ai thân thuộc với nàng cả, chỉ biết một mình chịu đựng qua từng ngày

Long Tuyệt Ca cởi bỏ áo choàng lông cừu khoác lên người Đường Hiểu Du, ánh mắt Đường Hiểu Du hiện lên một chút ấm áp nhìn Long Tuyệt Ca đưa bàn tay trắng nõn của mình ra, nàng khẽ nắm lấy

"Nếu như ngươi không còn chỗ nào để dung thân vậy thì tới chỗ của ta đi!" Long Tuyệt Ca che tán ô cho nàng sợ nàng bị ướt mà không để ý tới bả vai của mình cũng bị ướt đẫm bởi mưa...

Tháng qua tháng, năm qua năm, Đường Hiểu Du làm nha hoàn thân cận nhất của Long Tuyệt Ca, nàng dạy cho nàng viết chữ, dạy cho nàng võ công, dạy cho nàng về cách thi triển một số dị năng, dạy cho nàng về điều thiện điều ác trong thiên hạ, có thể nói nàng là một người hiểu ý sâu kín nhất của Long Tuyệt Ca...tình cảm cũng vì thế mà dần chớm nở với cả hai. Cho đến một ngày, nàng phát hiện ra Long Tuyệt Ca không phải là người...Đó là lúc nàng đi ra hậu viện của Long gia hái một ít lá thuốc thì vô tình phát hiện một con rồng to lớn..toàn thân nó đều là màu đỏ, nó thở từng hơi khó nhọc, trên người vết thương loang lổ. Đường Hiểu Du kinh hãi thét lên một tiếng

"Tiểu Du...Là ta Tuyệt Ca...đây!" Khẽ mở đôi mắt tím ra, bởi vì hiện tại đang bị thương nên không thể nói gì nhiều được

"Là người...Tuyệt Ca...Sao có thể!" Đường Hiểu Du lắp bắp kinh hãi, nhưng cũng tiến lại gần con rồng đang bị thương kia

"Ta sẽ giải thích sau, hiện tại Tiểu Du xử lý vết thương giúp ta được không?" Đường Hiểu Du giã thuốc, xử lý các vết thương kia, con rồng nhìn nàng bằng một ánh mắt ôn nhu

"Ta vốn không phải người mà trên dưới Long gia cũng vậy, ta là Huyết Qủy Long một trong những huyết mạch tà thần thú cao quý nhất, những tôi tớ của Long gia đều là ma thú hóa người, chúng ta vì không để loài người tìm kiếm hành tung nên mới giả dạng như vậy...thật xin lỗi vì đã lừa dối ngươi"

"Ân, ta có thể hiểu được, người đừng bận tâm ta!" Đường Hiểu Du ngây ngốc cười

----------------------------------------

Long Tuyệt Ca loạng choạng đi về Long gia, Đường Hiểu Du đỡ người đang say khướt kia, nhẹ nhàng trách móc

"Sao hôm nay người lại uống nhiều như vậy!"

"Ta nghìn chén không say a...Tiểu Du...đêm nay ngươi hảo mỹ!" Dưới ánh trăng mờ dung nhan thanh tú của Đường Hiểu Du thập phần đẹp đẽ, tóc đen tung bay trong gió, vài sợi phất ở trước ngực, nàng luôn là như vậy một thân bạch y thanh lệ tinh khiết tựa như đóa mân côi

Long Tuyệt Ca ôm nàng vào lòng, hai bàn tay áp lên khuôn mặt nhỏ nhắn, thấy người kia không phản kháng gì, cúi đầu hôn xuống đôi môi nàng ôn nhu mυ"ŧ nhẹ, đầu lưỡi ướŧ áŧ cậy mở hàm răng đang đóng chặt kia mà tìm lấy một đầu lưỡi khác. Đường Hiểu Du thở dốc, sắc mặt ửng đỏ

"Ưʍ...Tuyệt Ca...Người đừng như vậy...Chúng ta đi vào phòng của người có được không?"

"Hảo!" Long Tuyệt Ca khẽ cười, nàng không say rượu nhưng hiện tại thì nàng cảm giác ánh mắt mình có chút mông lung rồi, có lẽ là say người trước mắt đi

Vào phòng, Long Tuyệt Ca khẽ đặt nàng trên giường, nhẹ nhàng giải khai y phục của nàng, Đường Hiểu Du thẹn thùng nhưng lại chờ mong, Long Tuyệt Ca hôn lên từng tấc cơ thể nàng ôn nhu mà nâng niu tựa như nó là báu vật của bản thân. Long Tuyệt Ca một đường hôn đi xuống đến khi đến vùng cấm địa kia thì người dưới thân khép chân lại, nàng tách mở hai chân người kia ra vùi mặt vào hoa viên đã ướŧ áŧ bừa bãi, đầu lưỡi như con rắn len lỏi từng ngóc ngách nơi hoa viên tuyệt đẹp, hút trọn lấy dòng nước ấm áp xuất ra từ kẽ hở. Đường Hiểu Du ý loạn tình mê khẽ đẩy đầu Long Tuyệt Ca ra nhưng phát hiện chân tay bủn rủn, từng trận kɧoáı ©ảʍ lan tràn

"Ân...A....Tuyệt Ca...nơi đó bẩn"

"Tiểu Du...không bẩn...đừng sợ...đó là thứ nước ngọt nhất mà ta chưa từng nếm qua trên thế gian này" Long Tuyệt Ca mê đắm nhìn nàng, thân hình mảnh khảnh lại trườn lên hôn lấy đôi môi người dưới thân

"Tiểu Du...cho ta được không?"

Đường Hiểu Du không đáp mà chỉ câu lấy cổ nàng, quay đầu sang một bên, Long Tuyệt Ca hiểu ý liền mừng như điên, tay nàng theo lối mòn, từ tốn mà thận nhập đến khi phá vỡ bức màng mỏng manh kia. Đường Hiểu Du kiều suyễn rêи ɾỉ.

Hai cổ thân thể trắng nõn quấn quýt lấy nhau không rời, một đêm hoan lạc, tình nồng ý mật gắn kết hai nữ tử bên nhau...Các nàng đều muốn sở hữu lấy nhau, cùng nhau lần lượt nghênh đón cao triều...

----------------------------------------

Long Tuyệt Ca cần một đứa con để duy trì huyết mạch nhưng nàng không cần nam tử cùng nàng. Huyết Quỷ Long tộc có một bí quyết sinh tử mà không cần âm dương kết hợp đó là tập hợp các nguyên khí năng lượng trong thiên nhiên, khi nó đủ lớn sẽ tự hình thành ra một quả trứng, sau một trăm ngày ấu long sẽ tự phá vỏ chui ra ngoài. Long Tuyệt Ca và Đường Hiểu Du cùng nhau nuôi nấng ấu long, sống cuộc sống nhàn tản hạnh phúc...Long Tuyệt Ca đặt tên cho nó là Long Niệm Hiểu

Long Niệm Hiểu khi lớn lên liền muốn tự do vươn cánh ra thiên hạ. Sau một thời gian chu du đây đó, nàng liền đem lòng yêu một nữ tử của Thập Vĩ Thứ Lang tộc - một trong những huyết mạch tà thần thú cao quý, nàng là Lang Tịnh Thuỷ, một mối tình giữa hai nữ tử lại ra đời. Ngày Long Niệm Hiểu và thê tử trở về, trong bụng Lang Tịnh Thuỷ liền có mang hài tử của hai người. Long Tuyệt Ca và Đường Hiểu Du liền vui vẻ đón tiếp, sau một năm dưỡng thai, một sinh mệnh mới lại được sinh ra, ấu long kia không hoàn toàn là Huyết Quỷ Long mà nó còn mang vẻ đẹp của Thập Vĩ Thứ Lang, trở thành loại huyết mạch thuần chủng cao quý nhất. Các nàng gọi hài tử là Long Thập

Nhưng cuộc sống sum họp không được bao lâu, sóng ngầm lại ập đến khiến cuộc đời Đường Hiểu Du chìm nổi. Khi nàng ra ngoài, trở về liền chứng kiến cảnh cửa nát nhà tan, máu tanh bao trùm khắp nơi, nàng không nhìn thấy ái nhân cùng Long Niệm Hiểu, Lang Tịnh Thuỷ đâu cả, đi ra hậu viện liền thấy hai thân xác ôm nhau không chia lìa kia, nước mắt trào ra, nàng vội tiến lại xem mạch đập, Long Niệm Hiểu và Lang Tịnh Thuỷ tạ thế...đau thương len lói trong trái tim, nàng điên cuồng mà tìm kiếm bóng dáng ái nhân cùng tiểu ấu long. Đường Hiểu Du nghe có tiếng bước chân đến liền ẩn thân vào một góc khuất gần đó

"Mọi người đều chết hết rồi, hai con ma thú kia nếu không phải Đường lão gia mời Quan độc sư dùng một ít thủ đoạn cao tay, phồng chừng người hôm nay thiệt mạng cũng là chúng ta đi!"

"Ân, Không ngờ Long gia như thế mà lại có bí mật kinh tởm chết đi được, xong việc rồi chúng ta rời đi thôi"

Đường Hiểu Du như không tin vào những gì mình nghe thấy đầu óc nàng ong ong đau vô cùng, nàng liền gϊếŧ chết hai tên kia, tứ chi băm thành vạn đoạn, nàng tiến vào các phòng ở hậu viện, lục tung mọi thứ nhưng vẫn không tìm thấy xác Long Tuyệt Ca

"Ngao...ngao...ngao" Thanh âm của tiểu ấu long vì đói bụng kêu lên, Đường Hiểu Du cúi xuống tìm kiếm thanh âm, liền phát hiện tiểu ấu long được đặt ở một góc bí mật không ai tìm thấy, nhẹ nhàng lật ra tấm chăn lót liền phát hiện ra hình xăm ấn ký tà long, nàng biết là Long Tuyệt Ca đã in dấu lên người tiểu ấu long trong trạng thái con người, tiểu ấu long mở đôi mắt vàng ra nhìn nàng. Đường Hiểu Du ôm tiểu ấu long vào lòng, bi thương khóc lớn

"Tuyệt Ca...người nỡ lòng nào bỏ ta lại một mình trên thiên hạ rộng lớn này sao?"

"Niệm Hiểu, Tịnh Thuỷ cũng đã bỏ ta mà đi rồi...nếu người còn sống xin hãy xuất hiện đi...ta xin người...Tuyệt Ca!"

Nhưng đáp lại nàng chỉ là tiếng gió đêm rít gào, tâm như trở tàn. Hiểu Du vận dụng dị năng bí mật mà Long Tuyệt Ca đã chỉ dạy nàng đến một thế giới khác, nó có tên gọi là Trái Đất, con người nơi này cũng thật kỳ lạ, nàng tìm kiếm một nơi an toàn đặt tiểu ấu long ở đó cho tiểu ấu long ăn một ít lương thực

"Ngao...ngao...ngao" tiểu ấu long quơ quơ cánh tay mập mạp như kêu nàng ở lại

"Hy vọng ngươi sẽ có một cuộc sống hạnh phúc hơn khi ở thế giới này, vĩnh biệt Tiểu Thập!" Đường Hiểu Du kìm nén đáy lòng bi thương đi vào vòng xoáy không gian biệt tăm, lưu lại tiểu ấu long một mình

Đường Hiểu Du quay về, hận thù thấm đẫm tim gan, nàng không còn gì để mất nên nàng cũng không sợ bất kỳ điều gì trên thế gian này nữa, tâm nàng kể từ lúc ấy đã rét lạnh. Nàng phát hiện Long gia có gian tế, sau khi biết được mọi việc, Đường Hiểu Du mang theo sát ý tiến vào Đường gia mà tàn sát tất cả, kể cả phụ thân của nàng, nàng cười lớn thanh âm khiến người khác lạnh sống lưng, bạch y nhiễm đỏ, tóc đen tán loạn, mỹ lệ mà đau thương. Mọi người đều gọi nàng là người điên, nghiệt chủng đâu ai biết được rằng chính Đường gia biến nàng thành như vậy

Nàng lang thang khắp tứ hải bát hoang tìm kiếm tin tức về Long Tuyệt Ca, hy vọng càng nhiều thất vọng càng nhiều, cuối cùng vì kiệt quệ sức lực nàng cô quạnh chết đi trong một ngày đông lạnh giá. Đường Hiểu Du cảm thấy hối tiếc vì ngày ấy chưa kịp nói lời yêu với ái nhân...

----------------------------------------

"Hôm nay cũng lạnh như ngày đông năm ấy vậy, lạnh đến nổi khiến người ta phải thương tâm" Giọng Hiểu Du chậm rãi, bông tuyết rơi vào lòng bàn tay nàng rồi lại tan ra

"Tôi là Long Thập!? Vậy sau chuyện sau đó thì sao?" Cận Dĩ Tường nghe chuyện xưa kia, một mảnh buồn rầu

"Sau đó tôi trở thành cô hồn dã quỷ, rong ruổi ở Minh Giới bảy bảy bốn chín ngày, hy vọng tìm thấy nàng ở đây, một mực cứng đầu không chịu đầu thai chuyển kiếp, ngày ngày đều ở bên bờ vong xuyên nhìn ngắm bỉ ngạn hoa. Minh Giới Thần ngỏ ý muốn mời tôi làm tử thần phụ tá hắn, có lẽ là thương tiếc số phận của tôi đi. Từ đó tôi bỏ họ Đường chỉ gọi Hiểu Du, tôi cũng không vận bạch y kể từ ngày đó nữa. Nghìn năm đi qua, vật đổi sao dời, tôi vượt qua muôn vàng thách thức trở thành tử thần cấp cao, vào một ngày tình cờ tôi tìm thấy khí tức của Long Thập cũng chính là cô!" Hiểu Du nhẹ nhàng nói, không còn dáng vẻ độc mồm độc miệng thường thấy, người nàng phủ một tầng bi thương

"Vậy tại sao cô lại cho tôi xuyên lại Bình Nguyên Đại Lục?"

"Vì Minh Giới Thần dự báo rằng hậu duệ cuối cùng của Huyết Quỷ Long sẽ đưa Bình Nguyên Đại Lục lên một tầm cao mới, vì thế cô ở đây!" Hiểu Du nhìn người trước mặt

"Trong lúc chuyển kiếp cho cô, tôi đã hoà trộn một nửa dòng máu Cận Minh Nguyệt vào thân thể cô, đó là lý do khuôn mặt cô cũng khá giống người mẹ hiện tại của cô a, tôi dùng một số bí thuật làm Cận Minh Nguyệt không cần nam nhân mà vẫn có thai nhưng mà nó cũng sẽ không ảnh hưởng huyết mạch cao quý của cô đâu!"

Không ngờ Hiểu Du lại có một quá khứ đau thương như vậy, Cận Dĩ Tường cũng sửng sốt không ngớt về thân phận của mình...

"Hiểu Du, tôi còn có chuyện chưa nói với cô!"

"Thật ra thì...." Cận Dĩ Tường kể cho nàng nghe về lời xin lỗi của Long Tuyệt Ca và chuyện linh cốt của nàng

Ánh mắt Hiểu Du ướŧ áŧ hiện một tầng sương mỏng, nàng đưa tay che mặt khóc thút thít, lần đầu tiên nàng khóc kể từ ngày ấy, thì ra sau nghìn năm nàng chưa bao giờ quên đi đoạn ái tình kinh thế kia, chỉ là giấu nó vào tầng sâu nhất trong tâm khảm mà thôi, Cận Dĩ Tường ôm nàng vào lòng an ủi

"Dĩ Tường, chúng ta đi thôi!...đi đến Ma vực của Rồng tìm linh cốt của nàng!" Hiểu Du nghẹn ngào, nàng lại nhớ đến nụ cười mỹ lệ năm đó của người kia rồi

"Ân!" Cận Dĩ Tường nói