Chương 15: Sa Mạc Mê Trận (2)

'Phì' 'phì' 'phì'

Ba người cảm thấy một trận ác hàn khi thấy con ma thú trước mặt. Nó trông như một con nhộng, lông lá lỉa chỉa, tám cái chân loe ngoe, cái miệng răng lởm chởm không ngừng có chất nhơm nhớp tràn ra, xấu xí, kinh tởm, tám cái chân đi trên mặt cát tạo thành một đường dài, nó đi đến chỗ cây năng lượng, dùng tám cái chân đẩy mấy bụi hoa ở dưới, đào bới lên, đầu lâu, xương người cứ thế mà hiển lộ. Nó vặn vẹo thân mình, cái bụng như có gì đó trào ra, một lúc sau, một cái đầu lâu rơi xuống hố, nó phát ra tiếng phì phì không ngừng lấp lại cái hố, nó lê thân mình béo mập rời khỏi hang động

"Nhộng biến dị, linh thú nhị đẳng, nhiều năm về trước nó sống ở sâm lâm, núi đồi, sau đó chị nghe phụ vương nói nó đã bị tuyệt chủng, nhưng không ngờ hôm nay lại được tận mắt chứng kiến một con Nhộng biến dị còn sống" Viên Tảo Lam Giai nghĩ tới hình dáng của nó liền cảm thấy buồn nôn

"Nó có sở thích hành hạ con mồi cho ra bã rồi nuốt vào trong bụng, cuối cùng nhả xương của họ ra rồi chôn dưới đất cứ như thể đó là bộ sưu tập của nó vậy"

"Chắc nó cũng đã đem hết những cây năng lượng trên sa mạc xuống đây a" Hiểu Du nghiền ngẫm

"Tôi nghĩ ta nên bí mật đi theo nó, xem nó đã làm tội ác tày trời gì dưới này, sẵn tiện tìm kiếm An Phong và Từ Hạo"

----------------------------------------

Ba người đi theo dấu vết Nhộng biến dị, đi qua dãy hành lang đá, tới một hang động khác, nơi chứa những con mồi nó sắp chuẩn bị ăn thịt, con Nhộng biến dị đang nằm rúc thành một đoàn, hai con mắt nó nhắm lại, hiển nhiên là đang ngủ. Các con mồi thì bị nó phun tơ một số ở dưới đất, một số bị dính trên cao

Cận Dĩ Tường mắt đảo qua một vòng, liền thấy hai cái đầu nhô ra khỏi đoàn tơ - An Phong và Từ Hạo, dính trong vách tường gần con Nhộng biến dị

"Nếu con Nhộng có tỉnh dậy, hai người nhớ yểm hộ cho em nhé!" Cận Dĩ Tường nói nhỏ với hai người, sau đó từng bước, từng bước cẩn thận mà đến bên hai đoàn "bánh chưng" kia, rút ra dao găm cắt đứt tơ, cô đỡ hai người kia, khẽ lay họ dậy

"A...tôi nhớ là mình bị cát lún rồi sau đó xảy ra chuyện gì ấy nhỉ?" Viên Tảo An Phong vẫn còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì Cận Dĩ Tường đã vội bịt miệng hắn lại, chỉ vào con Nhộng ý bảo hắn hãy yên lặng

Từ Hạo, Viên Tảo An Phong giờ mới để ý đến con linh thú Nhộng biến dị đang nằm rúc ở kia, Cận Dĩ Tường kể một loạt chuyện xảy ra trước đó cho bọn họ nghe

"Trước hết chúng ta đừng nên 'bứt dây động rừng' tận lực tránh đi thương vong, cái hang động này chắc nằm rất sâu dưới Sa Mạc Mê Trận em không biết ngoài con Nhộng kia ra còn loài sinh vật gớm ghiếc nào khác hay không" Cận Dĩ Tường hướng bọn họ nói

"Có lẽ nào chuyện 5 năm trước kia là con Nhộng gây ra không a, với thực lực của chúng ta bây giờ không chắc là đã tiêu diệt được nó đâu!" Từ Hạo nói

"Em nghĩ ở dưới này có lối thoát hiểm, chúng ta đi về con đường nhỏ chỗ kia xem thử có còn thông đạo nào khác không?" Cận Dĩ Tường chỉ vào con đường nhỏ, phía bên kia của hang động

"Ân" Cả đội đồng thanh

Vì con đường khá nhỏ nên từng người một đi qua không thể đi cùng lúc, họ lần theo lối mòn dãy đường đến một nơi khác

"Ở dưới này rộng thật a, đi hoài mà không thấy hết"

"Có tiếng gió đồng nghĩa với việc có lối ra" Cận Dĩ Tường thả lỏng người, lắng nghe âm thanh trong hang động, cô nghe thấy có tiếng gió phát ra rất gần

Cận Dĩ Tường phát hiện ra một cái bậc thang ở phía góc trái của hang, mọi người cũng theo đó bước xuống, Hiểu Du lấy đèn pin ra rọi xung quanh, điều khiến họ kinh hãi chính là một nghìn con ấu trùng Nhộng biến dị đang lúc nhúc trong vỏ trứng còn chưa phá vỏ chui ra.

"Kinh quá! Cuộc đời tôi ghét nhất là lũ ma thú có dòng họ với sâu bọ" Từ Hạo chán ghét nói

"Chúng ta cứ đi ở giữa, đừng đυ.ng tới nó làm gì!" Hiểu Du thật ra cũng rất ghét sâu bọ, dù bây giờ làm tử thần cũng không hết ghét...

"Ngõ cụt! Sao lại thế được" Viên Tảo An Phong thấy không còn đường đi tiếp liền tuyệt vọng

'Tiếng gió phát ra ngay phía trên, chắc chắn phải có cơ quan nào đó để mở ra' Cận Dĩ Tường hết rọi đèn pin xuống đất, lại rọi đèn pin lên vách tường, cô đi tới sờ sờ lên vách tường, bàn tay lướt qua một đường rồi dừng lại trước một kẻ hở không lớn không nhỏ, cô vói bàn tay vào trong liền đυ.ng tới một sợi dây, đúng lúc này có tiếng rầm rầm phát ra bên trên cầu thang

'Phì' 'phì' 'phì'

Con Nhộng biến dị tỉnh dậy không thấy hai miếng mồi ngon mà nó chuẩn bị làm thịt, liền tức tối rú lên, nó ngửi thấy mùi lạ, liền theo mùi hương đến hang động bên kia, nó dừng lại trước bậc thang

'Ầm' 'Ầm'

Cận Dĩ Tường giật sợi dây, ngay lập tức mặt đá phía trên mở ra, ánh sáng bên ngoài chiếu xuống, tỏa sáng trong hang động

"A Tường! Con Nhộng đang tìm chúng ta, mau đi thôi" Viên Tảo Lam Giai thúc giục cô, Viên Tảo An Phong áp tay xuống đất thi triển thổ hệ, ngay lập tức mặt đất ở dưới chân họ từ từ nhô lên cao.

Con Nhộng biến dị đi xuống cầu thang, nó nghe tiếng ầm ầm cuối hang phát sáng liền dùng tám cái chân lông lá của mình chạy như bay xuống dưới

"Bọn nhóc hỉ mũi chưa sạch, dám phá hoại chuyện tốt của ta! Đáng chết!" Giọng nữ ru rú từ trong miệng nó phát ra, nó quay một vòng, từ trong cơ thể bắn ra gai nhọn phóng tới chỗ đám người Cận Dĩ Tường, vì nó bắn ra bất ngờ nên mọi người chỉ biết bé tránh, gai nhọn sắp đυ.ng trúng người Viên Tảo Lam Giai, Cận Dĩ Tường nhảy qua đỡ cho nàng một chiêu, gai nhọn đâm trúng vai trái của cô, cô đau đớn hít một ngụm khí lạnh 'Gai nhọn có độc'

"A Tường! Em...em...sao lại làm vậy!" Viên Tảo Lam Giai lắp bắp, lần dầu tiên có người vì nàng mà đỡ đòn mà không chần chừ hay có suy nghĩ gì, đôi mắt nàng hơi ửng đỏ

"Này! Em đột nhiên phát hiện ra mình bỏ quên một thứ khá quan trọng, chị và mọi người lên trước nhé, em sẽ lên sau" Cận Dĩ Tường cười lộ ra hàm răng trắng tinh, đôi mắt nheo lại khẽ nói nhỏ vào tai nàng, không cho Viên Tảo Lam Giai cơ hội để nói, dứt lời cô nhảy xuống khỏi phần mặt đất đang nhô lên cao

"Cận Dĩ Tường! Em bị điên à! Nhanh quay trở lại mau!" Viên Tảo Lam Giai thật sự tức giận vừa là lo lắng cho cô, mọi người cũng liền la lớn, chỉ có Hiểu Du là im lặng không nói, bởi vì nàng biết, cô xuống dưới đó là để làm gì

Mặt đất nhô lên cao, đưa họ lên trên sa mạc...mặt đất cũng rút xuống, miệng hố khép lại

"Khôngggg...A Tường...!!!"

----------------------------------------

Ở dưới hang động, một người một thú đang giao đấu với nhau, vì trúng độc ở vai nên trán Cận Dĩ Tường mồ hôi hột chảy ra không ngừng

"Ha ha, trúng độc của ta thì chưa qua hết ngày hôm nay cơ thể ngươi đã tự động nát bấy" Nhộng biến dị cười lớn

"Ta sẽ giải quyết ngươi cùng những đứa con của ngươi nhẹ nhàng tình cảm thôi" Cận Dĩ Tường cười khẽ, bùng phát ra uy áp của dị năng giả tôn cấp, Hoả Ngục từ lòng bàn tay cô xuất hiện, ngọn lửa đen bao phủ một cánh tay của cô

"Tên nhóc! Không ngờ ngươi lại áp chế cấp bậc!" Nhộng biến dị ru rú gào thét

"Ngọn lửa của ta, hãy thiêu đốt những sinh vật ghê tởm kia bằng sức mạnh của ngươi!" Hỏa Ngục ồ ạt phóng xuất, Nhộng biến dị chưa kiệp định hình chuyện gì đang xảy ra thì ngọn lửa đã bao phủ lấy nó, nó thét lên đau đớn tiêu thất trên cõi đời, chưa dừng lại ở đó, Hỏa Ngục lan tràn hết mọi ngóc ngách trên hang động, thiêu rụi những gì còn sót lại.

"Sa Mạc Mê Trận sẽ là mồ chôn vĩnh hằng của ngươi!" Cô xoay người, bay lên không trung, tay áp vào vách tường, Hỏa Ngục lại một lần nữa bùng lên, phá tan vách tường, cô cũng theo đó mà đi ra ngoài

'Bùm'

"Cửa động bị cái gì đó phá tan a!" Từ Hạo thấy khói bụi mịt mù nơi cửa động, mọi người thấy thế cũng liền theo hướng đó nhìn lại, thấy một bóng người từ trong đám bụi mù bước ra, người đó nở một nụ cười

"A Tường!" Viên Tảo Lam Giai vội chạy đến

"Em về rồi đâ...y...!"Cận Dĩ Tường mất sức quá nhiều cộng thêm việc bị trúng độc nên đã ngất xỉu, Viên Tảo Lam Giai vội ôm cô vào lòng, sờ lên trán cô thấy nóng lửa đốt

"A Tường! Em ấy bị sốt rồi, có ai có nước không?" Hiểu Du đưa một bình nước còn dư lại cho Viên Tảo Lam Giai, nàng đặt đầu cô hơi thẳng dậy, đút miệng chai cho cô uống nước

"Chúng ta nên tìm một chỗ nào đó để trú ẩn trên sa mạc" Hiểu Du vừa quan sát vừa nói

----------------------------------------

Ban đêm ở Sa Mạc Mê Trận rất lạnh, may mắn là họ đã tìm được một cái hầm hiếm hoi trên sa mạc, liền vào trú ẩn, trong hầm còn có giếng nước nên không lo việc thiếu nước, còn đồ ăn thì lúc lang thang ở sa mạc liền thấy mấy con ma thú nên họ đã bắt lại

Khi mọi người đã ăn uống xong xuôi, họ bắt đầu hàn huyên một lúc rồi bắt đầu chìm vào giấc ngủ, Hiểu Du và Viên Tảo Lam Giai thay phiên nhau canh giữ Cận Dĩ Tường, cô vẫn còn hôn mê, giờ là phiên của Viên Tảo Lam Giai

"Nóng! Nóng quá!" Cận Dĩ Tường khuôn mặt ngây ngô chảy đầy mồ hôi hột, cô vặn vẹo thân mình, vết thương nơi vai lại bắt đầu tràn ra một ít máu đen, thấm ướt chiếc áo trắng dài tay của cô

Viên Tảo Lam Giai đưa cô tới gần chiếc giếng, bắt đầu cởϊ qυầи áo của cô ra, nàng liền thấy kinh hãi không ngớt khi nhìn thấy hình xăm tà long trải dài một nửa cơ thể của cô, ở phía dưới, cơ thể Cận Dĩ Tường chỉ còn lại một chiếc boxer, nàng thấy nó hơi độn lên một xíu, nàng đỏ mặt khẽ lắc đầu lấy nước sát trùng miệng vết thương, điều kỳ diệu là miệng vết thương trào ra hết máu đen bắt đầu tái tạo lại tế bào cơ thể trở nên lành lặn như trước.

Cận Dĩ Tường đang trôi nổi trong một không gian màu trắng

"Này cô bé, ngươi có biết đây là đâu không?" Cận Dĩ Tường nghe thấy âm thanh liền quay đầu nhìn lại, liền quay đầu lại, một nữ nhân dung mạo tuyệt luân hiện ra trước mắt cô, tóc đỏ như máu, đôi mắt tím sâu thẳm, làn da nàng trắng nõn, có nét bí ẩn pha lẫn anh khí, nàng vận một thân hồng y như là từ cổ đại bước ra

"Cô là ai?"

"Ta là tổ tiên nghìn năm trước của ngươi, đây là tầng sâu nhất trong tiềm thức của ngươi, phong ấn của ngươi sắp tới kỳ hạn, mau tìm ra linh cốt của ta!"

Không gian màu trắng bỗng đảo lộn, có thứ gì đó như hút cô rời khỏi nơi đây

"Hả! Tổ tiên? Phong ấn? Linh cốt? Tôi không hiểu cô đang nói cái gì?" Cận Dĩ Tường nghi hoặc

"Ngươi sẽ sớm biết! Nếu có gặp Tiểu Du cho ta gửi nàng một lời xin lỗi" Nữ nhân hồng y biến mất, Cận Dĩ Tường cũng bị hút ra

"Này! Xin lỗi gì? Khoan, đừng đi!..." Viên Tảo Lam Giai thấy cô không ngừng quơ tay quơ chân, nghĩ rằng cô gặp ác mộng liền đánh thức cô dậy

"A Tường! Tỉnh, tỉnh"

Cận Dĩ Tường mở mắt ra, bật dậy nhìn sang xung quanh 'Thì ra chỉ là mơ' 'Mơ cái đầu ngươi!' giọng nói mềm mại từ đâu vang lại làm đầu cô ong ong

Cận Dĩ Tường giật mình hoảng hốt rồi thấy Viên Tảo Lam Giai cô liền thu liễm lại, bỗng nhiên một trận gió lùa, Cận Dĩ Tường cảm thấy có gì đó sai sai, bèn nhìn xuống dưới thì thấy cô đã bị người nào đó lột sạch từ lúc nào mà người kia thì đang mở đôi mắt xinh đẹp ra nhìn cô

"A Tường! Chị chỉ muốn kiểm tra vết thương của em nên mới...Còn hình xăm trên người em là gì?..." Nàng ngượng ngùng nhìn người đang cấp tốc mặc quần áo kia

"Tiểu Giai! Hy vọng chị giữ kín chuyện này giúp em, về chuyện hình xăm thì em cũng không rõ a!" Cận Dĩ Tường giải thích

"Ân, chị biết rồi" Viên Tảo Lam Giai nhu thuận gật đầu, vì thức cả đêm canh giữ cô nên giờ nàng rất buồn ngủ.

"A Tường! Em lại đây nằm ngủ với chị đi, trời lạnh quá, nếu ngủ một mình chị sẽ chết cóng mất!" Nghe được lời thỉnh cầu của Viên Tảo Lam Giai cô cũng đành chấp nhận, nàng vui vẻ cười cong môi

Viên Tảo Lam Giai vùi đầu vào lòng Cận Dĩ Tường tìm kiếm hơi ấm, ngủ một giấc ngon lành, còn cô thì cứ suy nghĩ về những lời nói của nữ nhân kia suốt một đêm

Ngoài trời âm lãnh, gió cát tung bay, không trăng cũng không sao....