Chương 14: Sa Mạc Mê Trận (1)

"Duyên cho ta gặp gỡ

Nợ bắt phải chia ly"

-----------------------------------------

Cận Dĩ Tường thông qua người trong hội biết Viên Tảo Lam Giai, Viên Tảo An Phong là nhị công chúa và đại hoàng tử của Hiên Viên Đế Quốc, Quốc Vương Viên Tảo Quân muốn bọn họ cứng rắn mạnh mẽ hơn nên gửi gắm họ cho Dương Thế Việt, mọi người trong hội sống vui vẻ hoà đồng với nhau không vì họ là công chúa, hoàng tử mà nịnh bợ.

Cận Dĩ Tường xem bảng nhiệm vụ, khuôn mặt ngây ngô nhíu lại, đôi mắt đang tìm kiếm bỗng dừng lại ở một dòng chữ 'Tìm kiếm quả năng lượng, thưởng 10000 kim cương, mức độ: khó, địa điểm Sa Mạc Mê Trận'

"Dĩ Tường, cô đã tìm được rồi à" Hiểu Du thấy Cận Dĩ Tường cứ trầm ngâm ở một dòng chữ

"Ân, tôi đi nói với hội trưởng Dương" Cô cầm lấy tờ giấy nhiệm vụ đưa cho Dương Thế Việt

"Nhiệm vụ này khó đấy, các em cần thêm hai ba người nữa đi cùng mới có thể tìm được a, bởi vì Sa Mạc Mê Trận không chỉ rộng lớn mà còn nguy hiểm, nó nguy hiểm như thế nào thì tôi sẽ đề cập sau" Dương Thế Việt nhìn tờ nhiệm vụ, trầm ngâm nói

"A Tài, cậu gọi Lam Giai, An Phong cùng Từ Hạo đến đây tôi có chuyện muốn nói" Dương Thế Việt nói với nam nhân cao to đứng sau lưng hắn

Một lát sau ba người đi đến, Viên Tảo Lam Giai ánh mắt đảo qua Cận Dĩ Tường một chút rồi lại dời đi.

"Thầy có chuyện muốn nói với các em, Dĩ Tường, Hiểu Du mới chọn được một nhiệm vụ, nhưng hai em ấy vẫn còn là người mới và tính chất nhiệm vụ này khó nên thầy hy vọng ba người các em đi chung với hai em ấy, giúp đỡ lẫn nhau"

"Vâng, bọn em đã biết" Viên Tảo Lam Giai len lén nhìn Cận Dĩ Tường, đồng dạng cô cũng dời tầm mắt về phía nàng, Viên Tảo Lam Giai vội quay đầu sang chỗ khác, Cận Dĩ Tường một trận khó hiểu.

-----------------------------------------

Dương Thế Việt cho biết Sa Mạc Mê Trận nằm ở phía tây Hiên Viên Đế Quốc, nơi đây là mồ chôn của không biết bao nhiêu sinh mệnh, Sa Mạc Mê Trận có rất nhiều bí ẩn chưa được giải đáp, lần này đội của Cận Dĩ Tường đi bằng máy bay riêng của hội quán để tới tỉnh Sương Phong

"Này, các em có biết chuyện đã xảy ra ở Sa Mạc Mê Trận cách đây 5 năm không?" Từ Hạo lên tiếng phá tan không khí trầm mặc trong máy bay

"Chuyện gì vậy Hạo ca?" Viên Tảo An Phong tò mò hỏi, Cận Dĩ Tường đang ngắm nhìn khung cảnh núi non bạt ngàn, mây trắng uốn lượn qua ô cửa, Viên Tảo Lam Giai ngồi bên cạnh cô đọc sách, Hiểu Du thì đang đánh một giấc ngon lành, nghe Từ Hạo nói vậy, Cận Dĩ Tường khẽ quay đầu lại, Viên Tảo Lam Giai tay đang dò chữ đột nhiên dừng lại, nàng cũng ngẩng đầu lên

"Vào 5 năm trước có một đội dị năng giả cũng giống như chúng ta bây giờ vào Sa Mạc Mê Trận làm nhiệm vụ, bọn họ làm việc rất tốt, rất thuận lợi a..." Từ Hạo đang nói bỗng ngừng lại, đôi mắt hắn nhắm lại như suy nghĩ chuyện gì đó

"Hạo ca, anh kể tiếp đi!" Viên Tảo An Phong hai mắt phấn khích

"Sau đó hai ngày, có một người đàn ông trong thôn Sương Phong đi qua phần bìa sa mạc phát hiện ra năm cái xác chết, hôi thối vô cùng, cơ thể đều nát bấy, chỗ nào trên cơ thể cũng có giòi đυ.c lỗ chui ra, người đàn ông kia mặt mày cũng tái mét đi hắn ta hoảng hốt như bị quỷ nhập chạy về trong thôn năm ngày không ra khỏi cửa, vợ hắn hỏi hắn làm sao vậy, hắn chỉ bịt miệng mà chạy vào nhà tắm ôm bồn cầu nôn mửa, có một ngày hắn chịu đựng hết nổi liền nói cho vợ hắn..."

"Sau đó?"

"Vợ hắn báo cho cảnh sát của tỉnh, liền đem năm cái xác đi khám nghiệm...kết quả khiến mọi người bàng hoàng, năm cái xác đó là của đội dị năng giả kia a, chuyện đó làm rúng động Hiên Viên Đế Quốc một thời gian khá dài a" Từ Hạo khẽ thở dài nói

"Sao lại như vậy a, không phải bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ và trở ra rồi mà?"

"Anh cũng không biết, có người nói bọn họ bị ma thú tấn công, có người thì lại nói bị lạc trong mê cung sa mạc đói mà chết, số còn lại thì cho rằng họ đã gặp phải cái gì đó khi chuẩn bị đi ra khỏi Sa Mạc Mê Trận, chuyện này đến bây giờ cũng chưa có lời giải đáp nào chính xác" Từ Hạo thở dài ngao ngán, Viên Tảo Lam Giai tay vo lại thành cú, đấm vào bụng Từ Hạo một cái, làm Từ Hạo đau đến nhăn mặt nhưng hắn không dám nói lời nào, ai cũng biết nhị công chúa tính tình hỏa bạo a

"Hạo ca, anh lúc nào cũng chỉ biết kể mấy câu chuyện kinh dị thôi!" Nàng trừng mắt Từ Hạo làm hắn run lên

"Đây là câu chuyện hoàn toàn có thật nha, tôi thấy mọi người trầm lặng quá nên tôi kể chuyện cho mọi người vui chút thôi"

"Anh thấy trong đây có ai vui không?" Từ Hạo không nói nữa, nhị công chúa hảo đáng sợ a...

Cận Dĩ Tường nhắm mắt dưỡng thần, bỗng thấy đầu vai có chút nặng, cô mở mắt ra nhìn, thấy Viên Tảo Lam Giai tựa đầu lên vai cô, hương thơm dịu nhẹ từ cơ thể nàng thoáng bay qua mũi Cận Dĩ Tường làm cô có chút thoải mái, cô cũng không đánh thức, xê dịch đầu vai một chút để nàng dễ ngủ hơn.

Trước khi đi, Dương Thế Việt cũng đã cảnh báo trước là không nên đi vào sa mạc xa quá, cũng không nên tìm hiểu về chuyện lúc trước của sa mạc, Cận Dĩ Tường khép đôi mắt lại.

-----------------------------------------

Sau khi đáp máy bay xuống tỉnh, họ thuê một chiếc xe đi đến thôn Sương Phong trực thuộc tỉnh Sương Phong

Thôn Sương Phong do ở gần với sa mạc nên lúc nào cũng phải chịu cảnh gió cát thổi vào liên miên, có khi bão cát ập đến vùi lấp một nửa thôn trong cát, khắc nghiệt vô cùng. Cận Dĩ Tường đi đến một sạp tạp hoá, cô mua một tấm bản đồ về Sa Mạc Mê Trận, người bán báo thấy nàng mua tấm bản đồ liền nói

"Nhóc định đi vào trong đó?"

"Chú hỏi có chuyện gì không?"

"Sa Mạc Mê Trận có rất nhiều thứ đáng sợ lắm đấy! Tôi khuyên nhóc hãy suy nghĩ kỹ trước khi đi vào! Tôi không muốn nhìn thấy một xác người nào nữa khi đi ngang qua sa mạc đâu!" Khuôn mặt người bán báo bỗng tái xanh, mày chau lại

"Cảm ơn đã cho tôi biết!" Cận Dĩ Tường đưa tiền rồi xoay người quay trở lại với đội, người bán báo nhìn theo cho đến lúc cô đi khuất

"Haizzz, lại là một nạn nhân xấu số!"

-----------------------------------------

Sa Mạc Mê Trận

'Vù vù vù'

Gió cát không ngừng thổi vào, ánh nắng chói chang từ mặt trời chíu xuống chói lọi, năm người bao bịt kín mít từ trên xuống dưới, họ đang cưỡi trên lưng lạc đà

"Khát nước quá a! Tiểu Lam, em có mang theo nước không" Viên Tảo Lam Giai đưa cho Viên Tảo An Phong một bình nước, hắn liền nốc lấy nốc để

"Này, An Phong, đừng uống nước quá nhiều còn phải tiết kiệm nước, vào sa mạc là khó tìm được nguồn nước lắm!" Cận Dĩ Tường thấy hắn uống vậy thì nhắc nhở, khuôn mặt hắn ửng đỏ, vội đóng nắp chai

Nguồn nước, thức ăn là nguồn sống khi đi vào sa mạc, thiếu nó là bạn coi như xong đời! Vào kiếp trước, cấp trên đã từng nói với cô điều này, cô nhớ đến tận bây giờ vì cô đã từng suýt chết khi tập luyện sinh tồn ở sa mạc

"Sao vẫn chưa thấy bóng dáng của cây năng lượng a, chúng ta đi nãy giờ cũng hơn 3 tiếng rồi"

"Tôi nghe thấy có tiếng gì đó!" Từ Hạo lắng tai nghe, tiếng vù vù xạc xạc phát ra ngày càng gần, mặt trời bỗng bị mây che lấp

"Bão cát! bão cát đang đến! mọi người chạy mau" Cận Dĩ Tường la to, phía trước họ cơn lốc cát đang di chuyển, gió cát tung bay, bụi mù mịt, họ thúc giục lạc đà

"Không phải chứ, chúng ta xui xẻo như vậy, lần đầu vào sa mạc đã gặp bão cát a! Phụ vương, vương mẫu, lão thiên a con muốn về nhà" Viên Tảo An Phong khóc lóc than vãn

Lạc đà hoảng loạn, chạy không biết phương hướng cứ thế đâm đầu vào nơi mịt mù, Viên Tảo Lam Giai thi triển mộc hệ tạo thành chiếc khiên bảo hộ cực lớn, bao trùm lấy đám người Cận Dĩ Tường, ngăn không cho bão cát ập vào.

"Cảm ơn chị" Cận Dĩ Tường cười nói

"Không có gì...đây là điều mà chị n...A" Đang nói cát bỗng lún xuống, một nửa thân của Viên Tảo Lam Giai bị lún xuống, Cận Dĩ Tường dùng sức nắm lấy tay nàng lại. Viên Tảo An Phong khuôn mặt chảy đầy mồ hôi hột, mặt không còn chút máu, Từ Hạo cũng chạy lại nắm tay Viên Tảo Lam Giai kéo lên, Hiểu Du nhìn đất cát dưới chân mình không ngừng nảy lên, có cái gì đó như hút lấy chân nàng xuống 'Cát lún' Chưa kịp nói ra câu, cát lún xuống ngày một nhiều, cuối cùng tạo thành một cái lỗ hổng, Đám người Cận Dĩ Tường cũng theo đó mà rơi xuống

"AAAAAAAAAAAA"

-----------------------------------------

"Ai da, cái đầu của tôi" Hiểu Du tỉnh dậy đầu tiên, nàng liền phát hiện xung quanh tối om, nàng thò tay vào trong balo lấy ra một cái đèn pin rọi xung quanh, bên cạnh nàng là Cận Dĩ Tường đang ôm Viên Tảo Lam Giai vào lòng vẫn chưa tỉnh, nhưng nàng không thấy hai người còn lại đâu

"Dĩ Tường, tỉnh, tỉnh" Hiểu Du lay lay người Cận Dĩ Tường, Viên Tảo Lam Giai từ trong lòng cô nghe tiếng gọi cũng theo đó mà tỉnh dậy. Qua ánh đèn pin, Cận Dĩ Tường thấy nơi đây là một cái động bằng đá, ở dưới đất cát bao phủ, cô nhìn phía trước lối đi thấy lờ mờ bóng cây...

"An Phong cùng Từ Hạo đâu rồi Hiểu Du?" Cận Dĩ Tường chợt nhớ ra còn hai người nữa

"Tôi cũng không biết a, lúc tỉnh dậy đã không thấy hai người kia, có thể lúc rơi xuống chúng ta đã rơi ở hai vị trí khác nhau!" Hiểu Du vẻ mặt trầm ngâm, Viên Tảo Lam Giai cũng lấy một cái đèn pin, nàng đi về phía trước, càng đi tiếng xào xạc phát ra càng rõ, hai bên vách tường đá in toàn chữ màu đỏ, trên đó ghi rằng 'Cứu chúng tôi', đi được vài bước, Viên Tảo Lam Giai không khỏi kinh ngạc về cảnh tượng trước mắt

"A Tường, Hiểu Du, lại đây mà xem" Cận Dĩ Tường cùng Hiểu Du đang kiểm tra một số thiết bị đồ đạc, bỗng nghe thấy tiếng của Viên Tảo Lam Giai phát ra từ phía lối đi, các nàng cũng chạy lại xem. Cô cũng không khỏi sững sờ khi thấy nó, cây chứa quả năng lượng giăng chằng chịt trong một hang động khác, thân cây xanh ngắc, tán lá sum suê, nguyên khí năng lượng xung quanh dồi dào

"Tại sao cây năng lượng lại có ở đây a, kỳ quái!"

"Để tôi đi đến đó xem sao!"

"A Tường, cẩn thận, chị cảm thấy trong này có chút không bình thường"

Cận Dĩ Tường đi tới chỗ cây năng lượng, vì nó ở rất gần với mặt đất nên cô có thể đưa tay lên hái được, cô hái 100 quả, giữ riêng cho mình 20 quả đề phòng trường hợp bất trắc, bỏ vào trong túi đựng linh quả

'Rầm' 'Rầm' 'Rầm'

Tiếng bước chân từ đâu vang lại, Cận Dĩ Tường cảm thấy được gì đó, nhẹ nhàng chạy tới chỗ Hiểu Du, Viên Tảo Lam Giai

"A Tường, chị nghe thấy tiếng bước chân, có khi nào là An Phong ca và Hạo ca không?"

"Em cảm thấy không đúng, nguyên khí phát ra không giống An Phong và Từ Hạo, trước hết chúng ta nấp vào chỗ nào đó kín đáo để xem tiếng bước chân kia là của ai, rồi sẽ lộ mặt sau"

Ba người liền ẩn mình vào góc kín đáo nhất trong hang động, chừa một kẽ hở để nhìn bên ngoài. Tiếng bước chân kia ngày càng gần, cuối cùng tiếng động kết thúc, dừng lại chỗ cây năng lượng. Ba người theo kẽ hở nhìn ra phía bên ngoài, Viên Tảo Lam Giai kinh hãi khi nhìn cảnh tượng trước mắt...