Chương 1.2: Lừa đảo

Ngoài cửa là giọng nói của anh cô.

Thời Lê thu hồi ánh mắt, đứng dậy đi qua mở cửa, không quan tâm việc trộm áo anh mặc có thể bị chính chủ nhìn thấy hay không, cũng không quan tâm núʍ ѵú của mình bị chất vải cọ đến cứng rắn có nhô ra hay không.

Cô chỉ mở cửa sau đó liền xoay người nằm vật lên giường, cuộn người nằm nghiêng, tất cả mọi vật xung quanh đều là quần áo của cô cùng đủ loại vật lẫn lộn.

Tai nghe, cục sạc, CMND, bảng tên trường sơ trung Bình Nhã, thẻ học sinh, thuốc lá cùng bật lửa, còn có vô số kẹp tóc, dây buộc tóc, son môi, nước hoa, sơn móng tay, đủ loại gương nhỏ,... hiển nhiên đều là đồ vật của thiếu nữ bất lương lôi thôi lếch thếch.

Thời Tưởng nhíu mày, đặt đồ ăn bưng cho cô lên bàn, xoay người cầm bừa một bộ quần áo trên ghế ném lên trên đùi trần trụi trắng nõn.

"Cởϊ áσ của anh ra."

Cô làm như không nghe thấy, nhấc chân cử động vài cái, đạp quần áo xuống.

Thời Tưởng chỉ có thể nhặt quần áo cô lên, lôi kéo cổ tay cô kéo cô từ trên giường dậy, muốn cô hoạt động ngay lúc này.

Nhưng Thời Lê đột nhiên lại nhấc chân đem kẹp chặt eo anh, cô dùng lực áp Thời Tưởng xuống giường của mình, ngay cả trong thanh âm còn mang theo thở gấp, thế nhưng hô hấp dồn dập chỉ trong một lúc, cô bị hung hăng ném trên giường, thanh niên đứng dậy rời khỏi giường của cô.

"Ăn cơm đi, ăn xong bưng bát xuống, anh không rảnh dây dưa với em." Anh hoàn toàn không có ý định để ý tới cô.

"Lừa đảo." Mũi Thời Lê khẽ nhăn một cái, nghe được âm thanh cửa bị đóng lại, trái tim tan nát, nhịn không được rớt nước mắt xuống, cũng mặc kệ anh có nghe có thấy hay không, nghẹn giọng tiếp tục oán trách, "Lúc nhỏ rõ ràng anh đã từng nói, đợi em lớn sẽ kết hôn cùng em."

Đêm đó, Thời Lê lại nghe được thanh âm bọn họ làʍ t̠ìиɦ.

Căn nhà cũ kỹ này cách âm không tốt, mẹ cô ở dưới lầu thì không sao, nhưng phòng cô bên cạnh anh.

Mấy ngày nay, cô có thể nghe rõ Thời Tưởng dùng sức với cô gái kia như thế nào, cùng với tiếng cót két của cái giường, tần suất cùng tốc độ lay động, tất cả đều được cô nghe rõ từng tí một.

Thời Lê châm điếu thuốc, ngồi trên thảm ở bên cạnh bàn, dựa lưng vào bên cạnh tường, mơ mơ màng màng mà ngẩn người cả đêm.

Thật rẻ tiền, giống như cô không có ai cần, cô thấy xấu hổ vì ám ảnh của mình đối với một người đàn ông, có đôi khi cô còn cảm giác mình sắp không thở được.

Anh thật sự đẩy cô ra xa, anh muốn cô gái luôn mỉm cười với mọi người mà không cần lý do.

Trước kia khi hai người cùng ở trong bóng tối, có thể Thời Tưởng cũng từng rất thích cô, cho nên mới đối xử với cô tốt như vậy, nhưng anh thật sự không yêu cô, cho nên coi anh như là anh trai mới đúng đắn.

Thời Lê cảm giác mình đã sớm biết, nhưng biết cũng vô dụng.

Không biết đã qua bao lâu, đêm rất tối, ánh trăng nặng nề bao phủ bên cửa sổ.

Điếu thuốc trong tay cô cũng đã dập tắt.