Chương 9: "Phải chuẩn bị cho em kiệu tám người khiêng sao?"

Nhiệt độ cơ thể Cố Tu Nghĩa cao hơn so với Kỷ Nguyễn, ngón tay không được tinh tế do thường xuyên tập thể hình, khi chạm vào làn da cậu mang đến một cảm giác tê dại khó nói.

Hắn giống như đang ngắm nghía bàn tay Kỷ Nguyễn một cách chuyên chú, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng, nhưng cũng đủ để gãi thẳng vào chỗ ngứa trong lòng, giống như mặt nước khẽ lăn tăn gợn sóng.

Có lẽ hắn cũng không nhận thức được hàm nghĩa của hành động này, khả năng đây chỉ là ngữ điệu lúc hắn đang thả lỏng tâm tình, nhưng nếu bây giờ người đang ngồi là Kỷ Nguyễn trong sách, không bị rung động cũng khó.

Những rung động ở tuổi 18 đều bắt nguồn từ những chi tiết nhỏ nhặt, gom góp lại tạo thành một thứ tình cảm mãnh liệt lại khắc sâu.

không hổ là vai chính trong sách có thể ngược người ta đến chết đi sống lại, lúc này hắn có thể ôn nhu dịu dàng với ngươi, nhưng không phải yêu ngươi, chờ đến khi sắp mất đi lại đột nhiên bày ra vẻ thâm tình, giống như đã bừng tỉnh đại ngộ, tra nam quay đầu.

Nhưng Kỷ Nguyễn ghét nhất chính là kiểu tình cảm dây dưa không rõ này.

Cố Tu Nghĩa thưởng thức tay cậu, cậu cũng lẳng lặng nhìn Cố Tu Nghĩa.

Ở một mức độ nào đó mà nói, cậu và Cố Tu Nghĩa cũng thật giống nhau ở điểm này, lạnh lùng xa cách. Chẳng qua ở Cố Tu Nghĩa là do bản tính trời sinh cùng với hoàn cảnh trưởng thành, còn Kỷ Nguyễn là lười.

Cậu đối với tình yêu không có nhu cầu, mệt mỏi với việc trao đi yêu thương, nếu trong một mối quan hệ tình cảm mà mình không phải là người duy nhất trong lòng đối phương, vậy thì cậu không cần.

May mắn là mối quan hệ giữa cậu và Cố Tu Nghĩa không dựa trên tình cảm, nửa thật nửa giả mà sống chung, giả vờ như mỗi ngày lại thêm quen thuộc hơn, nhưng cuối cùng cũng sẽ tách ra mà thôi.

Kỷ Nguyễn nhẹ nhàng rút tay ra, xòe năm ngón tay giơ lên cao, dưới ánh sáng từ chiếc đèn chùm trên trần nhà mà nhìn kỹ chiếc nhẫn, chậm rì rì nói: "Cố tổng, tôi có một chuyện vẫn luôn thắc mắc."

Đây là lần đầu tiên Cố Tu Nghĩa nghe thấy Kỷ Nguyễn gọi hắn là "Cố tổng", chống cằm cười: "Ừ?"

Kỷ Nguyễn ngửa đầu, từ góc độ này nhìn qua trông cậu thật ngây thơ thuần khiết: "Anh cố ý đặt thiết kế riêng, so với những chiếc trong tiệm thì có gì khác nhau sao?"

Sợ lại bị trượt chân, cậu cúi đầu nhìn mặt đất cẩn thận đi.

Cố Tu Nghĩa lơ đãng nhìn hồ nước bên dưới, từng đàn cá chép đỏ đang bơi lội, chợt phát hiện Kỷ Nguyễn không nói gì, lấy lại tinh thần nhìn cậu.

Bạn nhỏ nắm tay hắn, dè dặt bước từng bước, nhìn vô cùng đáng thương.

"......"

Cố Tu Nghĩa dở khóc dở cười: "Phải chuẩn bị cho em kiệu tám người khiêng sao?"

Kỷ Nguyễn nghe ra hắn đang trêu ghẹo, yên lặng trợn trắng mắt, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ dùng lực nhéo tay Cố Tu Nghĩa: "Cố tổng, anh nói đùa không buồn cười tẹo nào."

Tiếng cười của Cố Tu Nghĩa vang bên tai: "Ừ, đúng vậy nhỉ......"

Trên tay bên kia của hắn còn cầm theo một túi giấy được đóng gói kín bưng, chính là chiếc túi còn lại mà hồi chiều hắn mang về, nhưng hiển nhiên không phải đồ gì quan trọng.

Kỷ Nguyễn nhìn thấy mới nhớ đến một chuyện, hỏi Cố Tu Nghĩa: "Tôi lần đầu tiên đến nhà anh, không cần mang theo quà cáp gì sao?"

Cho dù không biết hoàn cảnh gia đình đối phương thế nào, nhưng lần đầu tiên đi gặp ba mẹ của đối tượng kết hôn vẫn phải mang theo quà tặng gì đó mới phải phép, chỉ là lần này xảy ra quá đột ngột, Kỷ Nguyễn chưa kịp suy xét đến.

Cố Tu Nghĩa không lập tức trả lời, nhìn về phía Kỷ Nguyễn, trong mắt mang theo một tia kinh ngạc, chợt lắc đầu: "Không cần."

Hắn tựa hồ tự hỏi trong chốc lát, mới tiếp tục nói: "Chờ lát nữa vào bên trong gặp mọi người, không cần để ý bọn họ, em cứ như bình thường là được."

Những lời này giống như đang trấn an, nhưng càng giống như cường điệu.

Bên cạnh hành lang là một hồ nước lớn, gió ở đây cũng thổi mạnh hơn, Kỷ Nguyễn nhíu mày ho hai tiếng, "Cái gì?"

Cổ họng của cậu vẫn chưa khỏi toàn toàn, bởi vì vừa ho xong mà giọng nói hơi khàn.

Cố Tu Nghĩa lặng lẽ dịch người lên một chút chắn gió cho cậu, giải thích thêm: "Bên trong có ông nội tôi, ba, mẹ kế và hai người anh em, đứa lớn là con riêng của mẹ kế và người chồng trước, đứa nhỏ hơn là con của bà ta và ba tôi."

Hắn nhìn về phía Kỷ Nguyễn, trong mắt không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào: "Vì vậy nếu nhìn thấy bọn họ, em cứ mặc kệ, bọn họ có nói gì làm gì cũng không cần quan tâm, nếu thấy phiền quá thì cứ tắt tai nghe đi."

Kỷ Nguyễn nhẹ nhàng nở nụ cười: "Anh không phải không thích tôi tùy tiện tắt tai nghe sao?"

Cố Tu Nghĩa ngữ điệu vững vàng: "Lần này có thể, không quan trọng."

Kỷ nguyễn nhướn mi, quả nhiên là ân oán hào môn nha, nhìn xem, Cố Tu Nghĩa đối với người nhà thoạt nhìn không có chút tình cảm nào.

Kỷ Nguyễn cũng không muốn dính vào cục diện phức tạp này, xem kịch nhưng không bao giờ xem cung đấu. Cậu dùng suy nghĩ đơn giản có lệ hỏi Cố Tu Nghĩa:

"Cho nên bọn họ là người xấu sao?"

Người xấu?

Thái dương Cố Tu Nghĩa khẽ giật

Hắn đã rất lâu rồi không gặp qua người nào phân biệt rạch ròi trắng đen như vậy, đơn giản chia thành người tốt và kẻ xấu.

Thậm chí hắn cũng chưa từng định nghĩa nhân tính của con người.

Cố Tu Nghĩa nhất thời không biết trả lời thế nào.

Sau một lúc lâu, đối diện với đôi mắt trong veo của Kỷ Nguyễn, sống lưng bỗng nhiên cảm thấy thả lỏng hơn rất nhiều: "Đứng ở lập trường của tôi, có thể nói vậy."

Hắn cong cong khóe môi: "Cho nên em không cần suy nghĩ nhiều, đi theo tôi là được."

Kỷ Nguyễn như suy tư gì đó mà gật đầu, vừa lúc cậu cũng không thích suy nghĩ những chuyện phức tạp.

Cậu từ trước đến nay vẫn luôn am hiểu việc giả ngu.

Quản gia vẫn đang trộm đánh giá bọn họ, Kỷ Nguyễn thân mật mà ôm lấy Cố Tu Nghĩa cánh tay, thì thầm nói: "Tóm lại tôi giả câm vờ điếc là được ha?"

Đáp lại cậu chính là tiếng cười nhẹ của cố Tu Nghĩa: "Ừ."