Chương 9: Hơn cả vui sướиɠ

Bạch Giao nhét một ngón tay vào trong hoa huyệt, nhưng vừa thấy nàng nhíu mày liền lui ra bên ngoài, chờ nàng thích ứng thì lại tiến vào bên trong.

"Thoải mái không?"

Hơi thở nóng ấm phả vào tai nàng, làm Lạc Niệm Niệm theo bản năng muốn lui ra sau.

Đầu óc hỗn loạn, sau đó hai mắt như bị sương mù giăng kín nhìn Bạch Giao, lờ mờ nhìn thấy hai mắt hắn đỏ rực, vẻ mặt hung dữ.

"A... nhanh... nhanh quá..."

Đột nhiên, ngón tay ở dưới cơ thể nàng bắt đầu đẩy nhanh, chất lỏng tuôn ra từng đợt.

Cuối cùng cũng có thể nhẹn nguyên một ngón tay vào trong, Bạch Giao không ngừng đâm sâu vào trong, cả người nàng giãy giụa, ban đầu mông của nàng cũng muốn tránh thoát nhưng dần dần lại chuyển sang hùa theo động tác của hắn, dường như muốn hắn càng đâm sâu vào hơn.

Bạch Giao nhìn thấy bé thỏ trắng nhà mình bắt đầu nở rộ xinh đẹp dưới thân mình, trong lòng không những cảm thấy thỏa mãn mà du͙© vọиɠ trong cơ thể càng lúc càng lớn hơn.

Một ngón tay hòa lẫn với dâʍ ɖị©ɧ đang chảy ra ngoài, thành trong hoa huyệt không ngừng co rút, cảm giác vừa ấm áp vừa chặt chẽ, nếu đổi lại là dươиɠ ѵậŧ của mình ở bên trong nhất định bản thân sẽ thích đến mức không ngừng ra vào trong hoa huyệt của nàng.

Nghĩ đến đây, tốc độ mở rộng của Bạch Giao càng nhanh hơn.

Một ngón tay, rồi hai ngón tay, Bạch Giao nhìn côn ŧᏂịŧ của mình, chậm chập nhét thêm ngón tay thứ ba vào.

"A... đau..."

Mặc dù la đau nhưng giọng điệu nhẹ nhàng mềm mại mang theo chút nhõng nhẽo lại làm cho người ta đau lòng, cũng khiến Bạch Giao mềm lòng hơn một chút.

Nhưng tiếng kêu đau này của nàng cũng đã nhắc nhở hắn rằng loại sự tình mở rộng này là đúng, nếu không đến lúc đó hoa huyệt nhỏ bé của nàng chắc chắn sẽ dươиɠ ѵậŧ của hắn làm bị thương.

Bây giờ đau lòng nàng thì đến lúc đó dươиɠ ѵậŧ của hắn đi vào nàng càng khó thích ứng.

Vẫn phải tàn nhẫn một chút, thì nàng mới thích ứng được.

Vì thế ngón tay vẫn không lùi ra, không để ý đến hành động phản kháng co rút hoa huyệt của nàng, liên tục đâm vào vùng nhạy cảm của nàng, tay còn lại thì vuốt ve ngực của nàng.

Cuối cùng cách một lớp y phục vẫn khiến người ta cảm thấy khó chịu, hắn lập tức xé quần áo trên người nàng ra, đập ngay vào mắt hắn là hai bầu ngực trắng sáng.

Rõ ràng vóc dáng của nàng khá nhỏ nhắn, nhưng bộ ngực kia lại đầy đặn đến mê người.

Bạch Giao cúi đầu ngậm nhũ hoa vào trong miệng, rồi ra sức mυ"ŧ lấy.

Chiếc lưỡi thô ráp đảo mạnh liên tục trong miệng, bộ ngực mềm mại nhạy cảm bị chiếc lưỡi này giày vò truyền đến một cơn đau nhẹ, càng kí©h thí©ɧ cơ thể của nàng hơn.

"A... ta... phải... bên dưới... thật khó chịu..."

Lạc Niệm Niệm không biết nên làm thế nào mới tốt, chỉ cảm thấy cả người đều ngứa, thật khó chịu, cơ thể giãy giụa liên tục, hận không thể áp sát cả người vào cơ thể của Bạch Giao.

Bạch Giao vừa không có cách nào với nàng vừa cưng chiều nhìn nàng, mới chỉ có ba ngón tay đã ẩm ướt như thế, đợi đến lúc dươиɠ ѵậŧ của hắn thật sự tiến vào, e rằng sẽ bị chết chìm trong dâʍ ɖị©ɧ mất.

Cánh tay di chuyển liên tục, ba ngón tay không ngừng vuốt ve vách thành căng cứng bên trong, tìm kiếm điểm đặc biệt nhạy cảm làm nàng vui sướиɠ không thôi.

Chưa từng có người nào tiến vào hoa huyệt lại còn mạnh mẽ ra vào như thế, hai bên thành âʍ đa͙σ chống đối mãnh liệt, các cơ bắt đầu co rút để đẩy lùi các vật thể lạ xâm nhập.

Bức tường bên trong chật hẹp khiến ngón tay hắn khó di chuyển về phía trước, chỉ có thể tiếp tục dùng lực đẩy vào.

Cho đến khi đυ.ng tới một lớp màng mỏng thì mới dừng lại.

Trái tim Bạch Giao run lên, đó là biểu tượng cho sự thuần khiết của nàng, còn hắn sẽ là nam nhân đầu tiên của cô.

Tuy rằng tiên yêu không hề quan tâm tới vấn đề này, bình thường chỉ cần hai người vừa mắt nhau tình đầu ý hợp là được, cho dù có trải qua một đêm với nhau thì cũng không tính là gì.

Nhưng nghĩ đến việc mình là người đầu tiên được ôm nàng vào lòng, hắn lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc và mãn nguyện.

Đợi đến khi nếm được mùi vị của nàng, sợ rằng bản thân sẽ không thể rời xa nàng, thậm chí hắn không chỉ là người đầu tiên của nàng mà còn muốn làm duy nhất của nàng.

Nghĩ đến đây, Bạch Giao không khỏi mềm lòng, tha cho bộ ngực đã sưng đỏ của nàng, nhẹ nhàng liếʍ lấy cái cổ đang ngả ra đằng sau của nàng.

Những tiếng kêu yếu ớt liên tục phát ra từ đôi môi đỏ mọng của nàng, tiếng thở dốc không ngừng vang lên, tâm trí của nàng lên xuống theo du͙© vọиɠ đang dâng lên cùng với sự chuyển động của ngón tay hắn.

Qua một chén trà, trong động đột nhiên vang lên tiếng hét lớn, sau đó nhanh chóng yên tĩnh trở lại.

Bạch Giao dịu dàng ôm lấy nàng, thương tiếc hôn lên khuôn mặt nàng, rồi bế nàng đi đến suối nước nóng ở đằng sau hang động.

Sau khi Lạc Niệm Niệm bình tĩnh lại từ trong cơn kɧoáı ©ảʍ trống rỗng, mới định thần lại đã phát hiện mình đang bị ôm ngồi trong suối nước nóng.

Làn nước mềm mại xoa dịu cơ thể sau cao trào, làm cơ thể đang căng thẳng và đau nhức của nàng được thư giãn hơn một chút.

"Có thích không?"

Hai người trần trụi ôm chặt lấy nhau, nàng bị hắn ôm lấy, cả người dán sát vào ngực hắn.

Lạc Niệm Niệm còn suy nghĩ một lúc, mới gật đầu: "Ừm, chỉ là cảm giác này rất lạ, sau này không lẽ ta vẫn sẽ luôn như thế!"

Bạch Giao cười khẽ, hôn trán nàng: "Không sao, ta sẽ giúp nàng."

"Vậy sau này khi ta trở về, không có ngươi thì phải làm sao?"

Lạc Niệm Niệm rối rắm nói.

Vừa nhắc đến chuyện nàng sẽ rời xa hắn, lòng Bạch Giao có chút trầm xuống, hắn siết chặt tay, nhưng lại giả vờ thản nhiên hỏi: “Không phải chỉ cần nàng ở đây mãi mãi là được rồi sao? Nơi này có nhiều loại hoa loại thực vật nàng thích như vậy... còn không có quy tắc gì, nàng muốn làm gì cũng được..."

"Nhưng... Tỷ tỷ thì sao! Tỷ ấy ở một mình rất cô đơn!"

Nhìn vẻ mặt kiên định của nàng, Bạch Giao cũng không nói gì thêm, chỉ là đang giấu đi suy nghĩ trong lòng mà thôi.

Hắn sẽ không để nàng rời khỏi đây, cho dù có là cầm tù nàng...