Chương 4: Rượu vang đỏ hay là máu

Trần An Lâm khỏa thân nằm trên giường, mở hình ảnh thám tử tư vừa gửi.

Bối cảnh là đường lớn trước khách sạn W, Trần Trạch Ích đυ.ng phải một người. Cô phóng to bức ảnh lên thì thấy, ai ôi, đây không phải tiểu bảo bối Tô Hàng của cô sao?

Cô xem thời gian hiện trên di động, hơn 6 giờ sáng, lại nhìn vào ngày tháng, ngày 8 tháng 12.

Ngày này năm năm trước, cô kết hôn với Trần Trạch Ích.

Cô đứng dậy, mặc quần áo, nhắn cho Trần Trạch Ích một cái tin. Sau đó ngồi trên sô pha, thong thả thưởng thức ly rượu vang đỏ. Đôi mày đẹp nhíu lại, tựa như đang lâm vào trong hồi ức.

Chuông cửa vang lên, cô đặt ly rượu lên bàn rồi đi ra mở cửa.

Trần Trạch Ích đứng trước cửa, trên mặt không có cảm xúc gì, trang phục giống như trong bức ảnh vừa rồi.

Trần An Lâm lui về sau, đợi Trần Trạch Ích tiến vào mới đóng cửa.

Cô ở trong phòng vẫn đi giày cao gót, tiếng giày nện xuống sàn nhà vang lên tiếng cộp cộp, có thể làm cho cô cảm thấy bản thân mình càng lạnh lùng, càng khí thế hơn.

"Tìm tôi có việc gì?" Trần Trạch Ích nhíu mày, trong không khí tràn ngập hương vị tìиɧ ɖu͙©, nhìn lại tư thế đi đường của Trần An Lâm, còn gì mà không hiểu. Hắn ta có chút bực mình, nhưng cũng không đến mức phẫn nộ. Dù sao mấy năm nay, bọn họ ai chơi theo ý người ấy, tuy không nói rõ ra nhưng trong lòng cũng biết rõ.

"Hôm nay là kỷ niệm năm năm ngày cưới của chúng ta." Trần An Lâm ngồi đối diện hắn ta, hai chân ưu nhã vắt chéo.

"Thế à? Năm năm sao? Nhanh quá nhỉ." Trần Trạch Ích có chút cảm khái.

"Đúng thế, đã tra tấn nhau năm năm rồi." Trần An Lâm nhấp một ngụm rượu vang đỏ.

"Chúc mừng ngày kỷ niệm của chúng ta. Tôi còn có việc, nên là... đi trước nhé" Trần Trạch Ích nhìn nhìn điện thoại trên tay, định đứng dậy.

"Ly hôn đi." Trần An Lâm đột nhiên nói, giọng điệu tùy ý nhưng lại quyết đoán. Cô liếc nhìn hắn ta. Mẹ kiếp, anh còn có thể có việc gấp gì? Không phải là trong phòng có phụ nữ đợi anh đến thao sao?

"Không được." Trần Trạch Ích cự tuyệt ngay tức khắc, mấy năm nay hắn ta dốc sức làm ăn, kiếm lời không ít tiền, nếu ly hôn thì tài sản sẽ bị chia đôi. Như vậy sao hắn còn có thể làm kim cương vương lão ngũ đây? Nhiều tiền như vậy, nhất định hắn sẽ không chịu chia nửa cho Trần An Lâm. Lúc này, trong đầu Trần Trạch Ích đã quên mất người phụ nữ trước mặt này đã từng đồng hành cùng hắn vượt qua quãng thời gian khó khăn nhất, giúp đỡ hắn trên con đường thành công.

"Vì sao lại không được?"

"Chúng ta như bây giờ khá tốt, cứ giữ nguyên vậy đi."

"Anh tốt nhưng tôi thì không. Tôi muốn ly hôn." Trần An Lâm buông ly rượu, trừng mắt lên nói.

"Tôi không đồng ý." Trần Trạch Ích không muốn nhiều lời với người phụ nữ trước mặt, xoay người muốn đi.

"Được thôi. Tôi sẽ chống án ly hôn, tiện thể triển lãm giấy đăng ký kết hôn cho đám phóng viên nữa. Chậc chậc, sẽ không ai ngờ được là kim cương vương lão ngũ của thành phố Q đã có vợ." Trần An Lâm không chút để ý. Giọng điệu nhu nhược nhưng lại như lưỡi dao sắc bén thẳng tắp đâm vào Trần Trạch Ích. Cô có ý gì?

"Mẹ nó, cô có bệnh à? Việc sai lầm nhất đời này của tôi là đã cưới cô." Hắn phẫn nộ gầm lên, gọng kính vàng bởi vì cảm xúc mất khống chế của chủ nhân cũng run lên nhè nhẹ, khuôn mặt thư sinh văn nhã đỏ bừng.

Trần An Lâm nhìn vẻ thẹn quá hóa giận này của hắn, cười không ngừng. Năm năm trước hắn từng nói với cô, cưới cô là việc đúng đắn nhất hắn đã làm trong đời. Năm năm sau lại thành thế này. Thật là tên tra nam triệt triệt để để. Cô cười cười, cười ra cả nước mắt, từng giọt từng giọt không ngăn được mà chảy xuống, rơi trên sô pha, cuối cùng biến mất không thấy.

"Vậy đúng lúc, cho anh sửa sai. Ly hôn đi. Ký tên." Cô lấy thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị sẵn trong túi ra.

"Không được! Tôi nói không được!"

"Anh để ý chút tiền đó sao? Anh đi kiếm lại là được mà, dù sao anh cũng kiếm tiền giỏi như vậy." Trần An Lâm sớm biết suy nghĩ của hắn, chỉ là không muốn vạch trần thôi.

"Cô! Được, trước hết tôi hỏi cô, cô vừa mới ở bên cạnh ai? Làm gì?" Trần Trạch Ích như bắt lấy nhược điểm của cô, cho rằng hắn chất vấn cô như vậy, cô sẽ thấy thẹn, sẽ ngoan ngoãn lại.

"Một người đàn ông, làʍ t̠ìиɦ." Còn rất sướиɠ đó. Vế sau Trần An Lâm không nói ra, không muốn nhiều lời với hắn.

"Cô còn mặt mũi nói những lời này trước mặt chồng mình sao?" Trần Trạch Ích không ngờ Trần An Lâm lại có thể đáp nhẹ tênh như vậy.

"Vậy anh gọi cái cô Triệu Văn kia đến để cô ta gọi tôi một tiếng chị đi.*"

*Trong hậu cung, hậu viện ngày xưa thì thϊếp thất sẽ gọi vợ cả là tỷ tỷ (chị).

Trần Trạch Ích đứng tại chỗ, hai tay nắm chặt thành quyền.

"Mau ký đi, tôi còn phải đi tìm anh bạn lúc nãy nữa. Có thấy áo mưa bên kia không? Tinh hoa anh ấy lưu lại cho tôi đó." Trần An Lâm che miệng chỉ chỉ bαo ©αo sυ cách đó không xa, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c còn nằm bên trong.

"Cô lẳиɠ ɭơ đến thế cơ à? Cầu xin người ta thao cô?" Trần Trạch Ích cố nén giận.

"Liên quan gì đến anh? Ký tên đi, thanh toán cho xong." Trần An Lâm liếc liếc móng tay mình, móng tay út bị gãy một chút, có thể lúc nãy cào Tô Hàng hơi quá sức. Đợi lát nữa phải gọi điện thoại hỏi thăm xem cậu ấy có bị thương không mới được.

Lúc Trần An Lâm ngẩng đầu, nhìn thấy Trần Trạch Ích như phát điên đi về phía cô, giơ tay tát mạnh một cái vào mặt cô.

Cô bị đánh trở tay không kịp, đến khi đầu đập vào góc bàn đau nhức mới kịp nghĩ, biết thế không dùng bαo ©αo sυ kí©h thí©ɧ hắn ta!

Cô ngã trên đất, sức lực toàn thân như bị rút đi, tầm mắt bị chất lỏng màu đỏ nhuộm dần, đầu óc trở nên mơ hồ. Mẹ kiếp... Đây là rượu vang đỏ cô vừa uống sao? Hay là máu nhỉ?

Đến khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, cô cũng không kịp đưa ra đáp án.

Kiếp sau, phải tìm đúng người.

-

Khương Duy Á nằm trên giường.

Máu tươi trên tay ào ạt chảy ra, thấm ướt ga trải giường màu đen của cô. m thanh tí tách vang lên trong phòng ngủ lặng yên, mệt mỏi quá, đau quá... Cô khóc, trên gương mặt giàn giụa nước mắt nóng hổi.

Đột nhiên, hành lang yên tĩnh truyền đến tiếng bước chân, sau đó là tiếng đập cửa.

Khương Duy Á không có sức để trả lời, đôi mắt nhắm dần lại.