Chương 3: Bắn lên mặt (H)

Tô Hàng đỡ côn ŧᏂịŧ to lớn của mình, phần đỉnh đã rỉ ra chút chất lỏng, là tiền tinh, nhắm ngay miệng huyệt của cô cắm vào...

Tuy cô đã đủ ướt nhưng kích cỡ của hai người vẫn chênh lệch, lúc tiến vào có chút khó khăn, cậu bị kẹp đến khó chịu, Trần An Lâm cũng cảm thấy như bị xé rách, cô bật khóc, cái này so với đêm đầu còn đau hơn... Ngón chân cô cuộn lại cố nén cơn đau ở dưới hạ thân...

Tô Hàng thấy cô thả lỏng hơn mới nhẹ nhàng di chuyển ra vào. Huyệt thịt mềm xinh bao lấy dươиɠ ѵậŧ, ấm áp, mềm mại và ướt nóng, khiến cho cậu mê muội...

Trần An Lâm bám lấy vai cậu, rướn người phối hợp giúp cậu cắm càng sâu hơn... Sau khi đã quen với kích cỡ của cậu thì cảm thấy làʍ t̠ìиɦ với cậu đúng là sướиɠ như tiên. Cô hưởng thụ mồ hôi của cậu, sự va chạm của cậu còn có tiếng thở dốc rêи ɾỉ gợi cảm ấy...

Trần An Lâm không biết mình đã lêи đỉиɦ bao nhiêu lần, nước xuân giữa hai chân chảy ra không ngừng, cô cảm thấy eo mình sắp đứt đến nơi mà cậu vẫn chưa xong, từng chút từng chút chọc đến chỗ sâu nhất của cô. Cô bị lăn lộn đến không còn chút sức lực nào, bắt đầu hối hận sao bản thân lại lôi kéo tên sói đói này, không phải là cậu không có hứng thú với phụ nữ sao?!

Tô Hàng giữ eo cô, điên cuồng cắm rút mấy chục cái, rút côn ŧᏂịŧ của mình ra, như bị ma quỷ chỉ đường, nhắm lên mặt cô, bắn tinh.

Trần An Lâm còn đang buồn bực không biết khi nào cậu mới chịu bắn, đột nhiên một luồng chất lỏng bắn thẳng lên mặt cô, đặc sệt, có mùi hơi tanh. Mẹ kiếp! Lần đầu làʍ t̠ìиɦ mà dám nhân lúc cô phân tâm bắn lên mặt cô! Thằng nhóc này thật... thật quá đáng!

Cô mở to mắt, phát hiện lông mi bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính lên, vội vàng nhắm mắt lại, sốt ruột vỗ lên người cậu, kêu to: "Khăn giấy!! Mau lau đi!!"

Tô Hàng bị bộ dạng này của cô chọc cười. Đối lập với vẻ cao ngạo lúc trước, thật ra tuổi tâm lý của cô cũng không lớn a. Vì sao cứ phải giả bộ trưởng thành? Cậu lén móc di động chụp lại khoảnh khắc này, cũng không biết vì sao mình làm vậy, chỉ đơn giản là muốn lưu giữ lại.

Cậu lấy một tờ khăn giấy, giúp cô lau tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mặt, đặc biệt là lông mi, mũi miệng đều được cậu cẩn thận lau sạch.

Trần An Lâm thở phì phì dựa vào đầu giường: "Thằng nhãi sao cậu dám to gan thế hả? Tôi chưa từng bị ai bắn lên mặt, cũng chưa bị ai dùng dươиɠ ѵậŧ đánh lên mặt bao giờ đâu!"

"Ồ, rất xin lỗi." Tô Hàng trần trụi đứng ở mép giường, giọng nói không mang theo bất kỳ cảm xúc gì.

"Thôi... Nể tình biểu hiện của cậu không tồi, tôi không thèm so đo với cậu. Đứng làm gì? Nằm xuống. Nằm cạnh tôi đây này! Cậu đây là định rút ch*m vô tình à?" Trần An Lâm vỗ phần giường bên cạnh.

Tô Hàng không nói gì, yên lặng nằm xuống phần giường còn lại.

Trần An Lâm nghĩ, thật ra cậu không chỉ thích đàn ông, hoặc căn bản cậu không phải gay vì cậu đối với thân thể phụ nữ vẫn có phản ứng rất lớn, hơn nữa... Tình cảm của cậu với chàng trai kia cũng không thuận lợi lắm, có lẽ đó căn bản không phải là tình yêu. Cô có thể cho cậu một vài lời khuyên, chỉ cho cậu một con đường tìm cảm giác thật sự của mình.

"Cậu với chàng trai kia có chuyện gì vậy? Cãi nhau sao?" Giọng điệu như một chị gái tri kỷ, nếu như không nhìn đến thân thể trần trụi của cô...

"Không liên quan đến cô." Cậu lại trở nên lạnh nhạt, xa cách như ban đầu.

"Không liên quan thì nói tôi nghe chút." Trần An Lâm thấy chiêu "chị gái tri kỷ" không có tác dụng, liền đổi cách, dùng hai vυ" kẹp lấy cánh tay cậu, bắt đầu làm nũng.

"Khụ..."

"Nói chút đi mà." Trần An Lâm lại cọ cọ.

"Cậu ấy là bạn thân từ bé và là bạn cùng lớp của tôi." Tô Hàng nghĩ, dù sao sau này cũng không gặp lại, tâm sự mấy câu cũng không sao, chỉ là... dươиɠ ѵậŧ phía dưới lại có xu thế ngẩng đầu.

"Vậy sao hai người lại cãi nhau?" Trần An Lâm tiếp tục hỏi, ngẩng đầu dùng đôi mắt lấp lánh nhìn cậu.

"Cậu ấy muốn làʍ t̠ìиɦ với tôi, muốn tôi nằm dưới." Tô Hàng hít một hơi thật sâu mới nói..

"Sao có thể quá đáng vậy! Cậu "lớn" như vậy, nằm dưới thật đáng tiếc..." Trần An Lâm đầy căm phẫn.

Thấy Tô Hàng không phản ứng lại, cô lại tiếp tục, "Sau đó cãi nhau sao?"

"Cậu ấy uy hϊếp tôi rằng sẽ đi tìm người khác. Cái WeChat lúc nãy, là người kia gửi cho tôi, còn có voice chat nữa." Tô Hàng tiếp tục nói, lại nói tiếp, vừa rồi lúc làʍ t̠ìиɦ với cô, cậu dường như quên mất chuyện Lục Hoài, chỉ nghĩ làm thế nào để lấy lòng cô, làm cô vui vẻ.

"Thật ghê tởm! Cái tên đó còn gửi voice chat, lúc nãy tôi nghe mà suýt nôn ấy." Trần An Lâm giả vờ nôn mửa chọc cậu cười đến trăm hoa đua nở, hai bầu ngực dán trên tay cậu cũng theo đó mà rung động khiến đôi mắt cậu dần trầm xuống...

"Nhưng mà... cũng nhờ ơn cậu ta mà cậu mới chịu lên giường với tôi." Trần An Lâm dùng ngón tay vuốt ve đầṳ ѵú của cậu...

"Cô làm gì đó?" Tô Hàng giữ chặt tay cô.

"Cậu đang làm gì mới đúng. Cậu tự nhìn người anh em của mình mà xem... đã chào cờ rồi." Trần An Lâm cười chỉ vào hạ thể của cậu.

Lần này Trần An Lâm yêu cầu cậu mang bao, tóm bừa một cái áo mưa ở đầu giường đeo lên cho cậu, cô không muốn lại bị hắn bắn ở những chỗ kỳ quái khác. Mặc áo mưa rồi, cô cho phép cậu bắn tinh trong âʍ đa͙σ mình...

Trời cũng dần sáng, Tô Hàng nằm bên cạnh cô không ngừng thở dốc... Cô dùng chân đá đá cậu, "Trời sáng rồi không cần quay về sao? Hôm nay không phải đi học à?"

"Hôm nay là chủ nhật." Tô Hàng nghiến răng nghiến lợi đáp, cô cứ cố khoe khoang mình lớn tuổi hơn.

"Vậy cũng mau về đi, để mẹ lo là không tốt đâu."

"Mẹ tôi đi công tác." Cậu nằm lên giường không nhúc nhích.

"Vậy cậu về giải quyết bạn trai nhỏ của mình đi a." Cô lại đá cậu, cô không có thói quen sẽ giữ lại đối tượng 419 ở lại qua đêm, tất cả đều làm xong liền đi, cùng lắm thì cũng chỉ đợi đến hừng đông.

Tô Hàng nhíu mày, cậu có thể cảm nhận được, Trần An Lâm đang đuổi cậu đi. Mẹ kiếp? Tuyệt tình vậy sao? Bước xuống giường liền trở mặt? Cậu nổi giận đùng đùng đứng dậy mặc quần áo.

Trần An Lâm nhìn bộ dáng tức giận của cậu, cảm thấy thật đáng yêu, trong lòng bỗng nảy lên ý muốn hôn hắn một cái... Phải biết là, cô với bạn tình chưa bao giờ hôn môi, vừa rồi hai người xảy ra quan hệ cũng không.

"Lưu lại số điện thoại đi?" Trần An Lâm cầm di động vẫy vẫy cậu.

Tô Hàng không muốn thừa nhận nhưng cậu có chút vui mừng... nhưng lại tỏ ra lạnh nhạt đọc một dãy số.

"Cậu tên là gì?" Trần An Lâm trần trụi nằm trên giường hỏi.

"Tô Hàng. Tô Châu Hàng Châu."

"Dễ nghe... Tôi thích." Cô cười nói.

"Còn cô...?" Tô Hàng biệt nữu hỏi lại.

"Trần An Lâm, gọi chị An là được." Trần An Lâm chớp chớp mắt nhìn cậu.

"Được, em gái An." Tô Hàng đùa dai.

"Không sao, bảo bối Tô Hàng muốn gọi thế nào chị đây cũng chiều." Trần An Lâm sẽ không tức giận đâu.

"A. Đi đây." Cậu cảm thấy mình có bệnh, nghe cô nói như vậy lại cảm thấy vui vẻ.

"Bảo bối Tô Hàng, chị đây nói cho cậu biết, trên thế giới này có ngàn ngàn vạn vạn đàn ông, không được thì ta đổi, dù không có đàn ông, chúng ta còn có phụ nữ a. Cậu xem tôi với cậu ấy, không phải phối hợp rất tốt sao?" Cô làm mặt quỷ nhìn cậu.

Khuôn mặt Tô Hàng trầm xuống không đáp lời.

"Tạm biệt, tôi sẽ liên hệ với cậu." Cô tiếp tục nói.

"Không cần." Nghe vậy, dù ngoài miệng cậu nói không cần nhưng trái tim lại không kiếm chế được đập nhanh.

"Để lại đồ trên tay cậu đi." Trần An Lâm chỉ chỉ cậu.

Tô Hàng nhìn đồ vật trên tay mình, là áo mưa vừa rồi cậu dùng, bên trong còn lưu giữ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cậu... Cô giữ cái này làm gì? Cậu cố gắng kiềm chế nét mặt mình, đem áo mưa quơ quơ khiến chất lỏng bên trong cũng rung động.

"Nó đó, để trên bàn đi." Trần An Lâm gật đầu, cô còn muốn lưu lại để kí©h thí©ɧ Trần Trạch Ích mà.

"Được." Tô Hàng đặt lên bàn, giả vờ bình tĩnh ra khỏi phòng. Trong đầu không ngừng bồn chồn, cô lưu cái kia lại làm cái gì? Lưu giữ kỉ niệm sao...?

Lúc đi qua đường lớn bên ngoài khách sạn, một người đàn ông không cẩn thận đυ.ng phải cậu, hai người đồng thời lên tiếng xin lỗi. Tô Hàng xoay người nhìn người đàn ông kia, có chút quen mắt... Hình như là vị "Kim cương vương lão ngũ" gần đây được báo chí chọn ra thì phải. Thôi, không biết, vẫn nên giải quyết chuyện của mình trước đi.