Chương 34: Buông tay thôi

Sau sự kiện Lương Vũ Thanh cưỡng bách không thành, Trần An Lâm càng trông chặt Tô Hàng hơn.

Trần An Lâm biết mình đang nắm giữ bảo bối được rất nhiều người mơ ước, vậy nên cô không muốn trong lúc bất cẩn bị người khác cướp đi, cũng may là trong lòng bảo bối này cũng chỉ có cô.

Cuộc sống diễn ra bình lặng.

Tuy yêu đương nhưng cả hai vẫn nghiêm túc học tập.

Dần dần, Trần An Lâm gần như quên cuộc sống trước đây của mình, cho đến khi cô gặp lại "mẹ chồng" Lý Thục Mai, mẹ của Trần Trạch Ích.

Tuy cuộc hôn nhân của cô đời trước không thành công nhưng cô không có chút thành kiến nào với bố mẹ chồng. Sau khi kết hôn, mẹ chồng đối tốt với cô như con ruột vậy.

Mà Trần Trạch Ích tính tình lạnh nhạt, không hề có lòng hiếu thảo với cha mẹ. Sau khi hai người kiếm được chút tiền, Trần An Lâm đề nghị đưa cha mẹ chồng đến thành phố Q sống. Lúc ấy Trần Trạch Ích không cần suy nghĩ lập tức cự tuyệt. Ban đầu Trần An Lâm còn tưởng hắn ta sợ bọn họ bận làm việc, không chăm sóc cha mẹ được, dần dà cô phát hiện, hắn ta coi bọn họ là gánh nặng. Vậy nên cô thật sự đau lòng thay cho hai vị trưởng bối. Cho dù sau này không còn yêu con trai họ nhưng cô vẫn thường xuyên gọi điện thăm hỏi, đến ăn cơm với họ.

Cô gặp mẹ chồng mình ở gần trường học, bà đang mua hoa.

Khoảnh khắc cô nhìn thấy bà ấy, ký ức đời trước ùa về trong đầu, dù mơ hồ nhưng cũng đủ khiến tim cô đập nhanh, ngón tay run rẩy.

Đã lâu không gặp, bà ấy già đi nhiều rồi.

Trần An Lâm cười thê lương, sao có thể không già được chứ? Con trai lỡ tay gϊếŧ vợ, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Khi ấy, chắc hẳn bà đau đớn lắm.

Lý Thục Mai mua hoa xong liền rời đi, bóng dáng khắc khổ, bước đi tập tễnh.

Trần An Lâm không thể khống chế bước chân mình, yên lặng theo sau bà ấy, cô vốn nghĩ mình sẽ không quan tâm đến đời trước nữa, cho dù có gặp lại, cô cũng sẽ không hoài niệm, không đuổi theo nó nữa.

Nhưng giờ phút này Trần An Lâm, muốn đi theo bà ấy.

Cô muốn nhìn xem bây giờ bà ấy thế nào, muốn xem những người xung quanh có sống tốt không.

Cô đi theo Lý Thục Mai thật lâu, rốt cuộc cũng đến nơi, là một khu mộ.

Trong lòng Trần An Lâm giật thót. Đầu óc cô rối loạn, giãy giụa một lúc vấn quyết định đi theo vào bên trong.

Trong khu mộ không nhiều người đến thăm lắm, cô không dám đi quá gần bà, cách một khoảng khá xa.

Lý Thục Mai đến trước một phần mộ, chậm chạp khom lưng đặt bó hoa trên tay xuống.

Trần An Lâm không dám nhìn tên khắc trên mộ, cô ngơ ngẩn nhìn Lý Thục Mai, mẹ chồng cũ của cô.

"An Lâm." Lý Thục Mai mở miệng, giọng nói tang thương, nhẹ nhàng gọi tên cô.

Trong nháy mắt đó, nước mắt của Trần An Lâm tràn khỏi khóe mi, cô cố gắng nhịn xuống, nhưng nước mắt vẫn yên lặng rơi không ngừng.

"Đã một năm rồi... Đây là hoa con thích nhất này."

Lúc này Trần An Lâm mới nhìn kỹ bó hoa kia, là hoa hồng trắng, loại hoa cô thích nhất.

"À, phải rồi, dạo này thân thể bố con không khỏe nên không thể tự đến thăm con được. Con đừng trách ông ấy nha."

"Bọn ta rất nhớ con, cũng... rất xin lỗi con. Là chúng ta không tốt, không dạy dỗ con trai đến nơi đến chốn. Con là đứa bé tốt, như một bông hoa xuất hiện trong cuộc đời mẹ, chúng ta thật sự rất xin lỗi con. Hy vọng con có thể tha thứ cho chúng ta."

Con không trách hai người. Trần An Lâm nói trong lòng.

"Dạo này con có ổn không?"

Rất tốt.

"Trạch Ích... nó, không biết bây giờ còn kịp không? Nó nói nó xin lỗi."

"Con không cần phải tha thứ cho nó... Mẹ chỉ mong rằng dù con ở đâu, con cũng có thể sống tốt."

Trần An Lâm có thể thấy trên gương mặt già nua của bà chảy xuống một giọt nước mắt trong suốt.

"Mẹ con nói, sáng nay bà ấy với ba con đã đến thăm con... Bọn họ vẫn sống tốt, chắc con cũng biết rồi."

"Dù ở đâu con cũng phải sống thật tốt, không cần nhớ đến bọn ta, mọi người vẫn sống tốt, con cũng phải thế nhé..."

Nước mắt khiến cho tầm mắt cô trở nên mơ hồ, cô không đành lòng xem tiếp, vội vàng rời đi.

Sau khi trọng sinh, cô luôn muốn tìm hiểu người thân bạn bè lúc sinh thời của mình đang sống thế nào.

Nhưng mỗi khi cô muốn thử, cô lại sợ.

Cô sợ bọn họ sống không tốt, vì cái chết của cô mà đau lòng.

Nói đến cùng, thật sự là cô rất ích kỷ, cô tham luyến cuộc sống hiện tại, không muốn mất đi, cũng không chịu chọc thủng tấm màng quá khứ, không dám đối mặt với mọi thứ.

Nhưng sau hôm nay...

Cô phải thật sự buông tay thôi...

Phải sống thật tốt.