Chương 32: Tôi vốn là thế này

Cơ thể trần trụi phủ một lớp mồ hôi mỏng của Tô Hàng quỳ trên mặt đất lau người cho Trần An Lâm mệt mỏi đến mức nằm liệt một chỗ.

Nơi bí ẩn bị thao đỏ bừng, tiểu huyệt chưa thể khép lại, lộ ra một lỗ nhỏ đen nhánh vẫn róc rách chảy nước.

Tô Hàng nhìn đến mức mê mẩn, miệng vểnh lên.

Dù ngoài miệng có cứng đến đâu thì bây giờ cô cũng mềm oặt như vũng nước xuân.

Trần An Lâm thấy cậu cười, bực mình duỗi chân: "Mau lau sạch đi."

"Đừng vội." Tô Hàng đứng lên rồi khom lưng bế cô.

"Phòng cậu ở đâu?"

"Tầng hai." Trần An Lâm mơ mơ màng màng đáp, cô cho rằng cậu muốn đưa cô về phòng nghỉ ngơi.

Kết quả, đúng là đưa cô về phòng như lại không để cô nghỉ.

Trần An Lâm bị cậu lật lại, Tô Hàng giữ lấy eo cô, cậu đứng sau lưng lừa cô nhếch mông lên.

Trần An Lâm mệt đến mức không nhấc nổi eo, nhưng nghĩ lại hôm nay là sinh nhật cậu, vẫn nên nghe lời cậu một chút.

Cô ngoan ngoãn nhếch mông, dươиɠ ѵậŧ cọ lên cửa huyệt ướŧ áŧ, sau đó trượt vào trong.

"Ưʍ..."

Tô Hàng ghé lên người cô, đôi tay thon dài vòng ra trước ngực cô bắt lấy bầu ngực mềm mại.

Côn ŧᏂịŧ bị tiểu huyệt ướŧ áŧ ấm áp ngậm lấy, Tô Hàng ra ra vào vào trong âʍ đa͙σ cô.

Trần An Lâm chôn mặt vào gối đầu, ô ô a a rêи ɾỉ liên tục.

....

Xong việc.

Trần An Lâm rúc vào ngực Tô Hàng, buồn ngủ đến díu cả mắt.

"An An?"

"Ừm?"

"Anh yêu em."

"Ừ ừ ừ, biết rồi..." Trần An Lâm trả lời có lệ.

"Hử?" Tô Hàng khó chịu, dùng cơ thể trần trụi cọ lên người cô.

"Bảo bối sinh nhật vui vẻ, em yêu anh." Trần An Lâm mở to mắt nói.

Cô nhìn Tô Hàng, vẻ mặt cậu tủi thân cực kỳ khiến cô cảm thấy mình như tên tra nam rút điểu vô tình.

"Bảo bối, bảo bối, bảo bối ~" Trần An Lâm thấy cậu đáng yêu, lại gọi mấy lần.

"Đêm nay mình không về nhỉ?" Tô Hàng thử hỏi.

"Ôi chao, mình làm cậu sướиɠ thế mà cậu không thể ở lại làm gối ôm 37 độ một đêm cho mình sao? Còn muốn về á?" Trần An Lâm nhíu mày.

"Không muốn làm một đêm, muốn làm cả đời cơ." Tô Hàng đặt một nụ hôn lên trán cô.

Trần An Lâm bị lời ngon tiếng ngọt của cậu làm cảm động, cô hôn hôn làn da trước mặt, nhẹ giọng nói: "Mình cho phép."

Sau đó ngẩng đầu nhìn cậu cười hì hì.

Tô Hàng xoa đầu cô, bắt đầu một cái hôn sâu.

-

Dù quan hệ của hai người ngày càng ngọt ngào nhưng ở trường lại rất khiêm tốn, nhưng mọi người đều biết, hội trưởng Hội học sinh với một cán sự của nhóm tổ chức rất dính nhau, trông có vẻ là đang yêu đương.

Giáo viên thấy thành tích của hai người không tệ, cũng không làm ra hành vi khác người nên cũng không truy cứu.

Nhưng Lương Vũ Thanh lại gấp đến dậm chân.

Lần trước cô ta thấy Tô Hàng đối xử với nữ sinh này không giống bình thường, kết quả thì suy đoán của cô đúng rồi.

Cô không rõ quan hệ của hai người là gì, tiến triển đến đâu rồi nhưng bắt cô ta buông tay Tô Hàng thì chắc chắn không thể.

Dựa vào việc các trưởng nhóm có cơ hội tiếp xúc nhiều với chủ tịch Hội học sinh, cô ta gọi Tô Hàng lại sau buổi họp với lý do là có việc muốn tham khảo ý kiến của cậu.

Tô Hàng gật đầu.

Đợi mọi người đi hết, Lương Vũ Thanh đứng dậy đi khóa trái cửa phòng họp lại.

Tô Hàng nhướng mày, cho cô ta một ánh mắt nghi hoặc.

Hỏi chuyện gì mà cần khóa cửa?

Lương Vũ Thanh sắp xếp cảm xúc của mình, ngồi lên chiếc ghế gần Tô Hàng nhất.

Tô Hàng vừa định hỏi cô muốn nói gì thì một mùi hương ập đến trước mặt.

Lương Vũ Thanh rướn sát vào người cậu, suýt nữa hôn đến môi câu.

Tô Hàng bất ngờ bị dọa, theo bản năng đẩy cô ta một cái, thiếu nữ mảnh mai không ngờ cậu sẽ động thủ, bị đẩy ngã trên đất.

Cô ngồi dưới đất, nước mắt ứa ra, vẻ mặt hiện rõ sự khϊếp sợ với thất vọng còn có cảm giác xấu hổ khi bị cậu đẩy ra.

Vốn dĩ Tô Hàng không động thủ với phái nữ bao giờ, trong lòng cậu có chút áy náy nhưng khi nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Lương Vũ Thanh, còn có bộ dáng ấm ức của cô ta liền giận sôi máu. Khóc thành như vậy nếu bị người khác thấy còn tưởng cậu làm gì cô ta đấy!

Tô Hàng biết Lương Vũ Thanh có ý với mình nhưng cậu thấy tuy mình không nói thẳng ra thì hành động của cậu cũng rõ ràng là từ chối rồi.

Ai có thể ngờ thiếu nữ trông có vẻ cao ngạo, thế mà lại muốn cưỡng hôn cậu, cảm giác chán ghét lại nổi lên trong lòng.

"Tô Hàng... sao cậu có thể đối xử thế với mình?" Lương Vũ Thanh nghẹn ngào.

"Tôi đẩy cậu là tôi không đúng, xin lỗi. Tôi không thích cậu vậy nên xin cậu tự trọng chút, đừng làm ra chuyện sai lầm." Tô Hàng đứng trước mặt, cúi đầu nhìn cô ta.

Lương Vũ Thanh nhìn chằm chằm vào đôi giày của cậu, nghĩ thầm, hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm đến cùng.

Cô run rẩy sờ lên cúc áo của mình, cởi từng cái, lộ ra bầu ngực trắng muốt.

Tô Hàng bị hành vi không thể tưởng của cô làm cho bực đến mức đầu muốn phình to ra một vòng.

Cậu ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cô ta: "Mẹ nó, cô bị tâm thần à? Đã nói không thích rồi, dù cô có cởi sạch xin tôi tới thao cô thì tôi cũng không thèm liếc một cái đâu."

Cậu vốn dĩ là một con sói, cậu không muốn che giấu nó nữa.

Ở cương vị là hội trưởng Hội học sinh, cậu có thể nhẹ nhàng, có thể nhỏ giọng khuyên bảo, nhưng chạm đến điểm mấu chốt thì cậu cũng sẽ không để lại mặt mũi cho ai hết.

Vẻ mặt cậu hờ hững, trên khuôn mặt còn vô tình lộ vẻ tàn nhẫn, khuôn mặt vốn dĩ đẹp trai phóng khoáng bây giờ trở nên đáng sợ.

Lương Vũ Thanh sợ, cô run run môi khóc lên: "Sao cậu lại trở thành thế này?"

"Tôi vốn là thế này."

Tô Hàng bỏ lại cậu này rồi đi.

~~~~~

Là chó sói. Không phải chó con.