Chương 28: Thao đến khi cậu khóc gọi cha.

"Đợi lát nữa cho cậu ăn cái khác." Tô Hàng rút ngón tay ra, trên đó đã in dấu răng cô với một chút chất lỏng trong suốt.

Mắt Trần An Lâm sáng lên, kích động không chịu được: "Được chứ được chứ, mình cũng muốn ăn cái khác hơn." Nói rồi ám chỉ nhìn nhìn về phía hạ thân cậu.

Tai Tô Hàng đỏ lên trông thấy làm cô cười nghiêng ngả.

Vốn dĩ Tô Hàng không định cho cô ăn thứ đó, ý cậu là đợi lát nữa dẫn cô đi ăn bánh kem nhưng cô cứ cố tình xuyên tạc ý cậu khiến cậu ngại ngùng.

Tô Hàng sờ sờ eo cô, nhéo một cái, không dùng lực nhưng cô lại kêu ầm lên.

Cậu cho rằng mình quá mạnh tay, vội vàng buông ra, lo lắng nhìn cô.

"Sao thế? Eo bị thương sao?" Cậu hỏi.

"Eo không bị nhưng lòng mình bị thương. Bạn trai mình quá đứng đắn rồi." Trần An Lâm bẹp miệng tủi thân.

Tô Hàng hừ một tiếng, dán sát đến bên cô, kề tai nói nhỏ: "Sau này thao đến khi cậu khóc gọi cha mới thôi."

Giọng nói ái muội, lưu luyến khiến Trần An Lâm nghe thấy mà ướt.

Cô nhảy lên tóm lấy cánh tay cậu, chôn trong ngực cậu, kích động mở miệng: "Baba baba."

Người qua đường kỳ lạ nhìn hai người, một đôi tuấn nam mỹ nữ, chỉ nghĩ là... giới trẻ dạo này cởi mở thế sao?

"Đừng đùa nữa, mình đưa cậu đi ăn bánh ngọt." Tô Hàng kéo Trần An Lâm, dắt tay cô đi.

Trần An Lâm không tình nguyện đi sau cậu, cô phát hiện cậu nắm tay mình rất chặt, trong lòng ngọt ngào, cảm thấy như bây giờ cũng khá tốt.

Sau khi ý thức được suy nghĩ của mình, cô lại lật đổ nó, không đủ không đủ, tình yêu Plato* này không đủ với cô.

*Tình yêu Plato: Nhà triết học Hy Lạp Plato đã tạo ra thuật ngữ "Platonic – tình yêu thuần túy". Theo như Plato, tình yêu được chia ra làm hai loại chính là Romantic Love và Platonic Love. Romantic Love là kiểu tình yêu lãng mạn và có sự đồng điệu về cảm xúc lẫn thể xác. Trong khi đó, Platonic Love là tình yêu trong sáng, thuần khiết, chỉ có sự kết nối về tinh thần và hoàn toàn không có quan hệ tìиɧ ɖu͙© hay đυ.ng chạm xá© ŧᏂịŧ.

.....

Bánh rất ngon, cô bỗng nhớ đến lần đầu tiên hai người đi chơi riêng, cậu còn cố ý mua thêm bánh nhưng lại không chịu cho cô ăn, Trần An Lâm cảm thấy cậu thật đáng ghét.

"Cậu có nhớ không, lần trước mình nói mãi cậu mới chịu cho mình ăn đó." Trần An Lâm hung tợn chọc bánh kem trên đĩa, cứ như là cô đang chọc Tô Hàng.

"Không nhớ lắm." Tất nhiên là Tô Hàng không thể thừa nhận rồi, cậu có ngốc đâu.

"Mình chỉ nhớ cậu ăn ba miếng bánh kem." Tô Hàng bồi thêm một câu, "Ăn nhiều như vậy có béo lên không?"

Trần An Lâm lập tức cắt một miếng bánh ra, cắn răng: "Không! Cậu cảm thấy mình béo sao?!"

"Ừm... thịt ở eo khá nhiều." Tô Hàng nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Đồ đàn ông chết tiệt, bà đây không để ý đến cậu nữa." Trần An Lâm trừng cậu, sau đó định lơ cậu đi luôn.

Nhưng mà Tô Hàng lại ôm cô từ phía sau, cũng mặc kệ hai người đang ngồi trong tiệm bánh, tay đặt lên eo cô, sờ sờ: "Không sao, mình thích thịt ở đây, sờ thích."

"Không phải chứ, chỉ có eo mình sờ thích thôi á?" Trần An Lâm nguôi giận hơn nửa, lại đùa giỡn cậu.

"... Ngực cũng sờ thích." Tô Hàng thấp giọng nói.

"Cái gì? Cậu nói gì vậy hả, ý mình là mặt mình ấy." Trần An Lâm tỏ vẻ ghét bỏ nhìn cậu, như đang chỉ trích trong đầu cậu toàn suy nghĩ linh tinh.

"Đừng trêu chọc mình, nếu không mình sờ cậu ở đây luôn đấy." Tô Hàng tiếp tục thì thầm bên tai cô, dứt lời còn giả vờ lơ đãng lướt qua ngực cô.

Thật ra Trần An Lâm chỉ mạnh miệng thôi, cô thích nói nhưng đến khi thực chiến thì Tô Hàng mới là người làm chủ, cô chỉ có thể thê thảm xin cậu dừng lại.

Trần An Lâm ngoan ngoãn im lặng, tập trung dùng đồ ngọt an ủi.

Sau đó hai người đi xem phim, bộ phim đang nổi gần đây là "Ngộ sát".

Bởi vì đã từng chết một lần, hơn nữa cái chết còn rất khó xem cho nên Trần An Lâm đối với loại phim này vẫn có chút sợ hãi, nhưng mà theo như phương pháp khắc phục chứng sợ hãi thì tốt nhất là phải đối mặt với nó. Vậy nên cô vẫn căng da đầu đi vào rạp.

Phim trinh thám rất xuất sắc, các plot twist cũng làm người ta phải than thở nhưng đến khi xem xong phim Trần An Lâm đã toát mồ hôi lạnh cả người.

Tô Hàng nhận ra cô không ổn, săn sóc hỏi cô có muốn đi về không.

Trần An Lâm cậy mạnh lắc đầu, tâm lý của cô không khỏe chút thôi, cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng.

Tô Hàng nắm chặt tay cô, cúi đầu nghiêm túc nói: "Sợ sao? Lần sau không đi xem loại phim này nữa."

"Ừ..." Trần An Lâm đồng ý.

Hai người đi dạo công viên một lúc, Trần An Lâm mới bình thường trở lại, ngực cũng không còn cảm giác bị nghẹn lại, cô giật giật tay Tô Hàng: "Mình muốn đi về."

Ánh mắt Tô Hàng lóe lên, gật đầu: "Mình đưa cậu về."

~~~~~~~~~

@vianvianvianday: Sắp được ăn thịt rồi nhé (*  ̄ii ̄) Hôm nay 2 chương, thứ Sáu tui nghỉ ngơi không có chương mới, hẹn gặp lại mọi người thứ Bảy nhe (づ  ̄ ³ ̄) づ ♡